Có La Anh Kinh dẫn đầu như vậy, những người khác cũng bắt đầu vỗ tay theo.
Bọn họ không có cảm tình với những nhân viên bảo vệ kia, mà là với Sadako nhìn bề ngoài xinh đẹp dịu dàng lại vô cùng mạnh mẽ kia.
Trong nháy mắt Sadako đã trở thành một vị nữ thần mà họ sùng bái!
- Hay lắm! Đánh bọn họ đi! - Có người la lớn.
Cũng có người phụ họa!
- Cảm ơn!
Sadako thản nhiên, còn thực hiện một động tác lễ nghi trong nhu đạo Nhật Bản khiến cho những người ở đây tiếp tục reo hò.
- Sadako thật phi phàm! - Hạ Mạt hưng phấn hỏi Dương Tử Mi:
- Cậu cũng lợi hại như vậy phải không?
- Cũng được! - Dương Tử Mi nở nụ cười.
Cô không ngờ Sadako cũng thích ném người ta thành đống như cô vậy. Thật là đẹp mắt.
Trần Văn Đạt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sợ đến mức sắp tè ra quần.
Ông ta trừng mắt với Nhược Khê:
- Chuyện do mày gây ra, mày mau đi xin lỗi bọn họ đi! Nếu không, tao nhất định không tha cho mày!
Nhược Khê có nằm mơ cũng không tin được trên đười này lại có người lợi hại như trong tivi như vậy. Có thể lấy bốn lạng địch ngàn cân, cân nặng của cô ta chắc chỉ bằng nửa cô thôi mà có thể ném người như vậy và lại ném rất nhiều người.
Khó trách ánh mắt của bọn họ đều không tầm thường, hóa ra thật sự không phải là người thường.
Lần này cô xong đời thật rồi… Vốn định trút hết bực tức trong lòng, nào ngờ gặp phải một kẻ hung ác.
- Mẹ mày, nhanh chóng đi ra cho tao! Nếu không, tao sẽ để người ta thay phiên nhau chơi mày đấy!
Trần Văn Đạt tin rằng, muốn giải quyết được chuyện này. Chỉ cần bắt con đàn bà Nhược Khê này đi xin lỗi bọn họ là được.
Cả người Nhược Khê cứng đơ.
Gặp mạnh thì yếu, gió chiều nào thì xoay chiều ấy, không chịu cái thiệt trước mắt, đó chính là kỹ năng sinh tồn của cô ta.
Thế giới showbiz rất tàn khốc, cô ta đã sớm hiểu rõ kẻ yếu trước mặt kẻ mạnh không có lòng tự trọng.
Muốn được người khác tôn trọng, chỉ có một con đường là trở nên mạnh hơn.
Những cô gái trước mặt cô ta tuy trẻ tuổi nhưng xinh đẹp hơn cô ta, làn da trắng nõn hơn cô ta lại có tiền. Còn nói muốn đập nát cái câu lạc bộ có năm ngàn vạn tiền đầu tư này mà không chớp mắt một cái.
Điều đáng sợ hơn là họ có sức mạnh mà người thường không thể nào có được.
Nếu như bây giờ cô vì lòng tự trọng, cho dù Dương Tử Mi bỏ qua cho cô ta thì tên tiểu nhân Trần Văn Đạt cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Vì thế, cô ta cắn răng bò ra ngoài, quỳ xuống trước mặt Sadako:
- Cô gái, là tôi sai! Cô muốn làm gì tôi cũng được!
- À, vậy thì phải xem chủ nhân tôi muốn xử lý cô như thế nào. - Mặt Sadako không chút thay đổi nói.
Mọi người vừa nghe thấy, trong lòng âm thầm suy đoán.
Một cô gái lợi hại như vậy mà còn có chủ nhân, vậy thì chủ nhân của cô ta chẳng phải sẽ càng lợi hại hơn sao?
- Chủ nhân cô? - Nhược Khê nghi ngờ hỏi.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Sadako đến trước mặt Dương Tử Mi, thu lại tư thế “Thánh Đấu Sĩ” của cô. Biến thành một người hầu mà mọi người vẫn thấy trong tivi:
- Chủ nhân, cô muốn xử lý cô ấy thế nào?
Mọi người hít sâu một hơi.
Bọn họ không ngờ, chủ nhân của cô gái lợi hại này còn nhỏ hơn cả cô ấy, chỉ là một cô gái nhỏ khoảng mười lăm tuổi.
Bọn họ thấy mái tóc hai người đều là màu lam, hơi thở, thần thái đều giống nhau, giống như hai chị em vậy.
Nhưng quan hệ của hai người họ lại là chủ tớ?