Lục Tấn Uyên nheo mắt “Để tôi xem.”
Ôn Ninh hoảng sợ: “Không cần, thật sự không có việc gì!”
Anh ăn cơm đi, nếu không tôi về trước, về nhã sẽ tự mình xử lý một chút là được.”
Ôn Ninh sợ tới mức vội vàng đi, đây chính là bệnh viện.
Sắc mặt Lục Tấn Uyên càng đen, cần xử lý đó không phải là bị bỏng sao? Cô gái này đến lúc này còn quật cường như vậy, hay là cô không tin tưởng anh?
Ôn Ninh đứng dậy, định rời đi. Anh nhíu mày, nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi của cô, chỉ cảm thấy cực kỳ chướng mắt. Không để Ôn Ninh từ chối, trực tiếp cầm tay Ôn Ninh kéo cô lên giường.
“Lục Tấn Uyên, anh làm gì vậy? Nhanh buông tôi ra.”
Đột nhiên Ôn Ninh có một dự cảm không lành.
Anh không trả lời, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo. Thân hình cao lớn bao phủ lấy cô, làm cho Ôn Ninh không thể trốn được. Người Ôn Ninh vốn nhỏ nhắn, ở tư thế thân mật này càng đối lập khêu gợi lòng người.
“Anh..”
Ôn Ninh đỏ mặt, thậm chí còn cảm giác từng đợt máu chảy lên đầu, làm cả người cô có chút khô nóng.
Nhưng muốn chạy cũng không có chỗ trốn.
Lục Tấn Uyên muốn làm gì nhất định là làm bá đạo không ai có thể chống trả.
Ôn Ninh chỉ có thể tạm thời thả lỏng thân thể, nếu chống cự vô dụng vậy không bằng xem anh ta làm gì.
Tay Lục Tấn Uyên đặt ở chỗ quần áo bị ướt của Ôn Ninh, cảm xúc lạnh lẽo khiến cho mắt anh ta lạnh hơn.
Người phụ nữ này, vậy mà định để cả người ướt như này rời đi?
Mặc dù hiện giờ thời tiết đã chuyển ấm, nhưng cứ để như vậy rất có thể bị cảm lạnh.
Ngón tay thon dài cởi dần từng nút áo ở ngực của Ôn Ninh.
“Anh mau bỏ tay ra!”
Ôn Ninh hoảng hốt, đưa tay đẩy người đàn ông trên người mình ra. Lục Tấn Uyên thật sự là gần sát cô quá, mỗi lần cô hít thở không khí tất cả đều là hơi thở của anh
Cô không muốn bị hương vị mát lạnh dễ chịu này mê hoặc, nhưng đầu óc không nghe theo sai bảo của cô, mơ mơ màng màng gần như đã muốn tước vũ khí đầu hàng.
“Ngoan một chút, để tôi nhìn xem.”
Lục Tấn Uyên trực tiếp cầm tay Ôn Ninh, tay kia khéo léo cởi nút áo rất nhanh một mảnh da bị bỏng đỏ ứng xuất hiện trước mặt anh.
Lục Tấn Uyên ra tay vẫn có chừng mực, chỉ cởi mấy nút áo phía trên, vẫn chưa quá mức. Nhưng dù như vậy cũng đủ làm Ôn Ninh ngượng ngùng.
Người đàn ông này… sao có thể mặt không đổi sắc làm việc này.
Chẳng qua sức của Lục Tấn Uyên quá lớn ngay cả giãy dụa Ôn Ninh cũng không có đường sống.
“Đau không?” Lục Tấn Uyên cau mày, ngón tay nhẹ nhàng động một chút, quả nhiên nhìn thấy đôi lông mày thanh tú của Ôn Ninh nhắn lại, hơi thở cũng không được tự nhiên.
Quả nhiên, không nhẹ nhàng giống như cô thể hiện không việc gì.
“Không nghiêm trọng, tôi cũng không phải người phụ nữ hơi tí sẽ khóc lóc. Trước kia ở… trước kia cũng không phải chưa từng bị thương như vậy. Thật sự không nghiêm trọng, về nhà tôi bôi chút thuốc là được rồi.”
Ôn Ninh theo bản năng nghĩ tới những ngày trong ngục giam.
Có một lần cô bị quản giáo gọi ra ngoài làm việc. Thời tiết rất lạnh, cô mất rất nhiều thời gian mới hoàn thành việc bẩn thỉu mà người khác không muốn làm. Khi trở về, thật vất vả lấy được ly nước nóng, lại bị người phụ nữ không ưa cô cố tình làm đổ hết lên người cô.
Khi đó, đau hơn so với bây giờ, cũng không có người cẩn thận kiểm tra miệng vết thương cho cô như bây giờ.
Nghĩ nghĩ, trong lòng Ôn Ninh hơi chua xót.
Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mặt cô đột nhiên buồn bã, trong nháy mắt hiểu ra cô vừa nói mấy lời đó ý là gì.
Hẳn là trong ngục giam cô đã từng chịu sự tra tấn như này.
“Đều qua đi, hiện giờ, cô cần phải quý trọng chính mình, biết không?”
Lục Tấn Uyên buông tay, giọng thản nhiên, nhưng tâm tình không có bình tĩnh như vậy.
Ôn Ninh vốn là muốn nói rời đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt thân thiết của anh, cô không nói nên lời.
Thật ra cảm giác được người khác quan tâm vĩnh viễn so với không có ai quan tâm tốt hơn rất nhiều. Cô rất ít bạn bè, đã lâu lắm rồi chưa có cảm giác thân thiết này.
“Tôi bảo người đưa thuốc đến đây, còn có quần áo để thay.”
Thấy Ôn Ninh không muốn đi, Lục Tấn Uyên nhìn nhìn quần áo trên người cô đứng dậy tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ của đàn ông.
Nơi này anh ta vẫn luôn ở một mình cho nên không có quần áo phụ nữ
“Trước mặc tạm đồ này, trong chốc lát tôi sẽ bảo An Thần đưa một bộ đồ sạch sẽ đến đây.”
Ôn Ninh hiểu ý của Lục Tấn Uyên, là sợ cô bị cảm. Nghĩ nghĩ nếu thật sự bởi vì việc như này mà cảm, không riêng cô khó chịu, cục cưng trong bụng cũng sẽ khó chịu theo. Cho nên cô không từ chối nữa mà cầm lấy quần áo.
Chẳng qua, thay quần áo trước mặt Lục Tấn Uyên cô còn không bình thản ung dung làm được.
Cho nên, Ôn Ninh đứng dậy, muốn đi nhà vệ sinh giải quyết một chút, Lục Tấn Uyên thấy thế nói: “Cô ở đây, tôi đi ra ngoài.”
Nói xong liền đi ra ngoài phòng bệnh. Ôn Ninh thầm cảm động. Đến giờ Lục Tấn Uyên là người duy nhất cẩn thận vì cô như vậy, nói không cảm động là giả.
Nghĩ nghĩ, Ôn Ninh cũng không do dự, nhanh chóng cởi quần áo mặc bộ đồ ngủ của nam vào.
Lục Tấn Uyên đứng ở cửa phòng ngủ trong chốc lát, ở đây không được hút thuốc nhưng lúc này anh lại có cảm giác muốn hút một điếu thuốc.
Ôn Ninh … ở trong tù rốt cuộc đã gặp những chuyện gì?
Đã từng Lục Tấn Uyên đối với cô đầy hận ý và khinh thường. Cảm thấy cô chịu khổ ở đâu đều là tự làm tự chịu, chưa bao giờ quan tâm đến. Nhưng hiện giờ….
Anh không có cách nào làm bộ như không biết những chuyện của Ôn Ninh, anh muốn biết.
Gọi điện thoại cho An Thần.
“Một lát nữa đưa một bộ quần áo lại đây, còn nữa, giúp tôi điều tra một chút tư liệu những ngày cô ấy ở trong tù.”
Nói xong, Lục Tấn Uyên lại tìm được một hộ sĩ đi ngang qua, bảo cô đưa thuốc trị bỏng đến. “Nhớ rõ phải là loại mà phụ nữ có thai cũng có thể dùng.”
Lục Tấn Uyên nói xong chính anh cũng sửng sốt. Anh vốn tưởng rằng, anh vẫn giữ thái độ chán ghét đối với đứa con không rõ lai lịch trong bụng của Ôn Ninh, cũng không biết từ lúc nào anh cũng không chán ghét như vậy. Đây không giống anh chút nào.