“Á..”
Cảnh tượng này khiến cho người xung quanh sợ tái mặt, chân như nhũn ra. Trong phạm vi nhỏ hẹp này, khoảng cách giữa hai đứa trẻ cũng không xa, dù chỉ là sức của đứa trẻ năm, sáu tuổi, nhưng nếu như vô tình chính xác hơn một chút, con dao này rất có thể đâm phải Lục An Bảo.
Tô Bích Hiền cũng không ngờ cháu mình lại đến đây, đột nhiên xảy ra chuyện này cô ta càng hoảng sợ, nhưng ngay sau đó, khóe miệng lại hơi cong lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ ác độc.
Ngoài mặt, cô ta giả vờ sợ hãi, nhưng trong lòng lại độc ác nguyền rủa, mong con dao kia chém vào mặt Lục An Bảo.
Không ai chú ý đến ở trong đám người còn có mấy người đàn ông cao lớn, mặc thường phục, chứng kiến tình huống này, sắc mặt đều vô cùng khó coi, vừa mới định ra tay, một người đàn ông trong số đó đã giơ tay lên ngăn lại.
Mấy người nhìn chằm chằm Lục An Bảo, cậu bé đó cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, tuy rằng tim hơi loạn nhịp nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Cơ thể cậu bé nhanh chóng tránh được, con dao nhỏ xoẹt qua eo cậu, thấy vậy, rất nhiều người đều đổ mồ hội lạnh, một cậu bé xinh xắn thông minh như vậy mà có chuyện gì thì thật là tội lỗi. Đạo diễn sợ chết khiếp, lập tức chạy tới quan sát Lục An Bảo từ trên xuống dưới, thấy cậu bé thật sự không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng Lục An Bảo tránh được, nhưng tâm trạng vô cùng không tốt, từ khi cậu sinh ra đến giờ, rất hiếm khi tức giận như vậy. Khuôn mặt nhỏ sa sầm, lẳng lặng đi tới, từng bước từng bước đến gần con dao Tô Minh Huyên ném đi.
Tô Bích Hiền thấy cậu bé không hề hấn gì, trong lòng vô cùng thất vọng, thấy cậu bé đi tới, ấn đường nhíu lại, theo bản năng giấu cháu mình ra phía sau, còn vô thức nói: “Cái đó… vừa rồi Tô Minh Huyên chỉ đùa với cháu thôi.”
Vừa dứt lời, gần như toàn bộ nhân viên công tác không nhịn được trợn mắt nhìn cô ta, quả thật không biết xấu hổ, lại có thể nói ra lời như vậy, bọn họ cũng thấy xấu hổ thay.
Lục An Bảo nhìn cô ta, đôi mắt to đen nhánh không nhìn ra được tâm trạng, giọng nói non nớt, khẽ khàng: “Ồ? Đùa với cháu ư?”
“Phải, đúng vậy.”
Tô Bích Hiền chỉ có thể nói như vậy, không biết vì sao, cô ta lại có chút luống cuống, chột dạ, sau khi lấy lại tinh thần, cô ta cảm thấy mình quả là điên rồi.
Chỉ là một thằng nhóc con mà thôi, có gì mà phải lo lắng, chứ đừng nói là nó chẳng làm sao cả.
Lục An Bảo là ai? Đó là cháu trai bảo bối duy nhất của nhà họ Lục, từ khi sinh ra đến giờ đều được cả nhà cưng chiều mà lớn, tính tình bẩm sinh coi trời bằng vung.
Lục Tấn Uyên chưa bao giờ gò bó bản tính của con trai mình, chỉ thỉnh thoảng khi vượt quá giới hạn thì áp chế lại một chút mà thôi.
Thân là bá vương nhỏ của nhà họ Lục, cậu hoàn toàn không để Tô Bích Hiền và cháu cô ta vào mắt, cạnh tranh bằng lời thì thôi, nhưng cháu cô ta lại động dao với cậu, làm sao cậu có thể bỏ qua.
Lục An Bảo híp mắt, chợt nở nụ cười: “Nếu đã là đùa giỡn, vậy phiền dì nhường đường một chút, cháu có lời muốn nói riêng với cháu trai dì.”
Đám nhân viên ngạc nhiên, không biết cậu bé này định làm gì, mỗi người đều cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không giải thích được.
Tô Bích Hiền nhíu mày, đương nhiên không đồng ý: “Có lời gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Đã là nói riêng đương nhiên phải nói thầm rồi, sao nào? Vừa rồi cháu trai dì không coi ai ra gì ném dao vào cháu, bây giờ cháu muốn nói với nó một câu cũng không được sao?” Tô Bích Hiền: “…”
Sau khi cậu bé Tô Minh Huyên ném con dao đi, thấy người bị hại không có phản ứng gì, trái lại, cậu sợ hãi giống như người bị hại, chợt gào thét chói tai.
“Tránh ra, cút đi, tôi không muốn nói chuyện với cậu.”
Lục An Bảo cười ha ha nói: “Dì vẫn không tránh ra phải không?”
Tô Bích Hiền vẫn im lặng như trước, vẻ mặt này vô cùng khó coi.
Lửa giận trong lòng cậu bé đã bùng lên mãnh liệt, thấy vậy lập tức không còn kiên nhẫn, thu lại nụ cười trên mặt, chợt giơ chân giẫm xuống chân Tô Bích Hiền một cái.
Bây giờ đang là mùa hè, Tô Bích Hiền đi giày cao gót lộ ngón chân, cú đạp này, Lục An Bảo dùng hết sức lực, cảm giác sảng khoái không gì sánh được.
Tô Bích Hiền đau đến tái mặt, hét lên một tiếng, lập tức lơ là việc bảo vệ cháu mình. Lục An Bảo nắm lấy cơ hội, kéo cậu bé Tô Minh Huyên ra ngoài.
Cậu tát Tô Minh Huyên hai cái tát, túm lấy cổ tay phải của cậu bé dùng sức vặn một cái, lập tức trật khớp, sau đó lùi về phía sau hai bước, xoay tròn một vòng, linh hoạt đạp một cái khiến Tô Minh Huyên văng ra, va vào tấm vải bạt sau lưng.
Không chỉ có vậy, con dao gọt trái cây vừa rồi không biết đã nằm trong tay Lục An Bảo từ lúc nào, cậu híp mắt, không do dự ném con dao nhỏ trong tay đi.
“Vèo” một tiếng, mũi dao cực kỳ chuẩn xác cắm vào phần vai áo của cậu bé Tô Minh Huyên, ghim cậu lên tấm vải bạt.
Những loại như đá chân, phi tiêu các kiểu, từ lần đầu tiên cậu bé vào doanh trại đã bắt đầu được huấn luyện trong hai, ba năm, thừa sức xử lý một thằng nhóc.
Đương nhiên, đây là đối với bản thân cậu mà nói thôi, nhưng đối với những người xung quanh đứng xem, việc này quả thật kinh hãi đến choáng váng.
Tô Bích Hiền hoàn hồn trước tiên, không thể chấp nhận nổi hét lên một tiếng, xông về phía cháu mình: “Tô Minh Huyên, cháu không sao chứ, đừng dọa cô.
Dáng vẻ điên cuồng, quả thực y như người điên, còn không ngừng la hét.
Bộ dạng bây giờ của cậu bé vô cùng thê thảm, hai bên mặt nhỏ nhắn trắng nốn vừa đỏ vừa sưng, còn hiện lên tơ máu. Da mặt của trẻ con vốn non nớt, Lục An Bảo lại ra tay ngoan độc nên trở thành như vậy.
Đây chỉ là bên ngoài, còn trong người, ngoài đau bụng ra còn đau cổ tay.
Cổ tay bị vặn trật khớp, loại đau nà ngay cả người lớn cũng không chịu được huống chỉ là trẻ con, Tô Minh Huyên khóc vô cùng thê thảm, không ngừng kêu đau.
Toàn bộ lán trại loạn cả lên, nhanh chóng gọi cấp cứu cho xe cứu thương đến, mặc dù mọi người rất không vừa lòng với hành động trước đó của cậu bé Tô Minh Huyên.
Nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một cậu bé năm, sáu tuổi. Thân là người lớn mấy chục tuổi, sự khoan dung vẫn rất cao, hơn nữa bây giờ cậu bé thê thảm như thế, nhìn cũng không đành lòng.
Đạo diễn nhìn Lục An Bảo, vẻ mặt bối rối thở dài, không nhịn được nói: “Cháu… sao cháu có thể làm như thế…”
Còn chưa nói hết lời, cậu bé đã trừng mắt lườm ông: “Im miệng, dám ném dao vào cậu đây, dạy bảo như thế còn xem là nhẹ rồi, hừ.”
Tô Bích Hiền nghe thấy lời này của cậu, chợt quay người hung ác nhìn cậ đôi mắt phiếm hồng, bộ dạng như hận không thể nuốt chửng cậu. Đám nhân viên nhìn cũng cảm thấy hơi rợn người, nhưng Lục An Bảo không sợ.
“Trừng cái gì mà trừng, cảnh cáo dì, quản lý cháu dì cho tốt, còn dám có lân sau thì không chỉ đơn giản là trật khớp thôi đâu, cháu sẽ khiến hai tay nó tàn phế.”
Cậu bé còn nhỏ tuổi, tuy giọng nói còn non nớt nhưng dưới cơn giận giữ, khí thế không thua gì người trưởng thành.
Shhh…
Người xung quanh không dám tin nhìn nhau, quả thật vô cùng khâm phục cậu bé Lục An Bảo này, đúng là không có kiêu ngạo nhất, chỉ có kiêu ngạo hơn.