Tiếng hét xé lòng vô cùng kinh hãi giữa đêm khuya trên đảo không người, cắt ngang sự yên tĩnh, khiến cho người khác cảm giác sởn cả gai ốc.
Ôn Ninh cảm thấy mình đau đến tê dại, thời gian cứ thế trôi qua, đã lâu cô không còn cảm giác gì, nhưng cô vẫn chưa thoát ra được…
Cơn đau đớn ập đến, Ôn Ninh nghiến răng chịu đựng.
Các bác sĩ vẫn cố gắng động viên cô nhất định phải mẹ tròn con vuông, thế là cô không còn mở miệng rên rỉ gì nữa.
Vì cô không thể ở bên cạnh cùng con như một người mẹ bình thường nên cô chỉ có thể chịu dằn vặt như vậy.
“Cô Ôn, hãy dùng lực đi! Hít thở sâu!”
Ngay khi Ôn Ninh cảm thấy ý thức của mình dần dần mờ nhạt đi, cô dùng hết chút sức lực cuối cùng, và rồi trong phòng bỗng vang lên tiếng khóc trẻ thơ.
Ngay sau đó, Ôn Ninh nghe thấy tiếng hoan hô của bác sĩ: “Đứa nhỏ ra rồi!”
“Thật tốt quá, mau đi báo tin vui này cho bà Lục!”
“Đó là một cậu bé, mau kiểm tra rồi đưa đứa bé vào lồng ấp.”
Đứa trẻ đã được sinh ra, cơn đau xé lòng tạm thời cũng dịu đi một chút. Ôn Ninh thậm chí còn chưa nhìn thấy đứa nhỏ. Họ nói rằng đó là một cậu bé, họ không biết liệu đứa trẻ có giống cô ấy không…
Bị dục vọng mãnh liệt cưỡng chế, Ôn Ninh nghiến răng buộc mình phải tỉnh táo lại, hai mắt mở to, cô đưa tay vẫy vẫy các bác sĩ: “Con của tôi, đưa tôi … đưa tôi xem…”
Các bác sĩ nhìn nhau, sau đó có người đi tới bế đứa bé đi: “Thực sự xin lỗi cô Ôn, chúng tôi không thể để cô nhìn thấy đứa nhỏ được.”
Không thể nhìn?
Ôn Ninh đã kiệt sức, bị giày vò suốt mấy tiếng đồng hồ mà vẫn có thể tỉnh táo, đó là kết quả của việc cô luôn ép buộc bản thân, nhưng nếu vẫn không thể nhìn thấy đứa bé, thì cô vẫn cảm thấy bức bối.
“Đó là con của tôi, dựa vào… dựa vào cái gì mà các người không cho tôi gặp nó!”
Ôn Ninh cảm thấy mình sắp phát điên, đó là đứa bé mà cô đã sinh ra sau bao vất vả, sao họ lại có thể tàn nhẫn như vậy?
Nhưng, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của đứa bé ngày càng xa dần, như thể đứa bé với mẹ của nó sẽ chia ly mỗi người một ngã vậy, tiếng khóc nhỏ dần khiến lòng cô đau như dao cứa.
Ôn Ninh thậm chí còn không thèm quan tâm đến thân thể yếu ớt của mình, ra sức giãy dụa, muốn đi xem đứa bé bị bế đi.
“Cô Ôn, xin cô bình tĩnh!”
“Chúng tôi không cho cô nhìn thấy đứa bé, cũng chính vì muốn tốt cho cô và cậu chủ nhỏ…”
Thấy Ôn Ninh không khống chế được cảm xúc, có người vội vàng đè cô xuống, rồi nói ra một lời khiến tinh thần Ôn Ninh gần như sụp đổ.
Cái gì mà vì muốn tốt cho cô? Đứa con mà cô đánh đổi cả tính mạng để sinh ra, vừa mở mắt ra, còn chưa nhìn thấy mặt thì đã bị bế đi, sao họ lại có thể dửng dưng nói ra những lời này vậy chứ?
“Sau này cậu chủ nhỏ sẽ sống tốt trong nhà họ Lục, còn về phần cô Ôn… cô cứ quên đứa bé đi!”
Nghe những lời này, Ôn Ninh nắm chặt tay của một người: “Tôi không cam tâm, tôi… không cam…”
Cổ họng Ôn Ninh đã hoàn toàn khàn đi, lúc này, cô muốn hét lên, nhưng lại không thể nói ra tiếng nữa.
Rốt cuộc cô cũng chỉ là một công cụ sinh sản thôi sao? Cô cũng đâu phải người đi bán con!
Ôn Ninh thở hồng hộc, rồi bỗng nhiên trên chóp mũi của cô xộc lên mùi máu tanh, tiếng khóc của đứa bé xa dần, cô dần dần không nghe thấy được nữa, ý thức cũng bắt đầu mờ nhạt.
Mọi thứ trước mặt đều không ngừng đung đưa trong tầm mắt cô khiến cô choáng váng buồn nôn.
Cuối cùng cơ thể của Ôn Ninh cũng không chịu nổi nữa, cô ngất xỉu đi vì kiệt sức, những bác sĩ kia chỉ đơn giản sửa soạn lại một chút cho cô rồi lập tức rời khỏi đây để chăm sóc đứa trẻ sơ sinh vừa mới ra đời.
Đó là người thừa kế của nhà họ Lục, Diệp Uyển Tĩnh đã đích thân nói rõ ràng đứa bé phải được sinh ra một cách an toàn, khỏe mạnh.
Nhóm bọn họ có được như hôm nay chính là nhờ số tiền nhà họ Lục đưa cho đủ để sống thanh thản cả đời, lúc này đương nhiên phải tận tâm tận lực đến cùng rồi.
Phòng sinh vừa nãy còn rất ồn ào nhưng giờ đã yên tĩnh đến đáng sợ.
Sau khi báo tin đứa bé đã được sinh ra cho Diệp Uyển Tĩnh biết, bác sĩ chăm sóc cho Ôn Ninh đi tới, nhìn thấy Ôn Ninh hình như vẫn còn nằm trên vũng máu, trong lòng có chút tức giận.
Mấy người này, cứ để mặc cô ấy ở đây mà không quan tâm gì sao?
Làm như vậy thì có phần hơi quá đáng rồi. Nghĩ xong, đang định gọi người tới đẩy Ôn Ninh ra khỏi căn phòng bừa bộn này, thì mới vô tình phát hiện một vũng máu trên mặt đất.
Mặc dù vừa rồi trong trong phòng rất hỗn loạn, nhưng dù sao thì cũng có rất nhiều bác sĩ theo dõi, mà lại không phát hiện ra tình trạng chảy máu trầm trọng này.
Vậy thì… Vũng máu này là…
Bác sĩ sợ hãi, sau khi nhìn lại thì đã thấy sắc mặt của Ôn Ninh tái nhợt đi như tờ giấy trắng do bị mất máu quá nhiều, thậm chí môi của cô cũng trở nên thâm tím.
“Sản phụ bị băng huyết rồi, mấy người mau mau quay lại nghĩ cách đi!”
Bác sĩ hoảng sợ, trước giờ chưa từng nghĩ có nhiều người theo dõi đến vậy mà còn xảy ra vấn đề như thế này, càng không ngờ rằng đến một người ở lại chăm sóc Ôn Ninh cũng không có, cứ như thế mà để mặc cho một sản phụ vừa mới sinh con xong ở đây.
“Chết rồi.”
Người đỡ đẻ nghe thấy những lời này thì nhanh chóng quay trở lại, khi nhìn thấy những vết máu đỏ thẫm trên giường, thì lập tức sợ hãi.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Ôn Ninh sinh con, cô cũng không có kinh nghiệm gì, bị ép buộc sinh con suốt mấy tiếng đồng hồ, sớm kiệt sức từ lâu giờ cũng đã rơi vào trạng thái hôn mê hoàn toàn.
Tình hình càng trở nên khó khăn hơn. “Nhanh lên, truyền máu!”
Từng túi máu được vận chuyển đến. Trên cánh tay mảnh khảnh của Ôn Ninh được cảm nhiều ống truyền dịch, lượng máu đã chuẩn bị được truyền vào cơ thể cô, nhưng còn lâu mới đủ.
Những máy móc phát ra tiếng rít khiến cho lòng người rối bời.
Ôn Ninh được đeo mặt nạ dưỡng khí, vẻ mặt của cô đã bình tĩnh hơn, lúc này cô không còn cảm nhận được cơn đau nữa.Truyện được cập nhật nhanh mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one
Chỉ là máu ở thân dưới vẫn không ngừng chảy.
Trong lòng mấy bác sĩ lúc này rất hoang mang, mặc dù nói là không quan tâm đến chuyện sống chết của Ôn Ninh, nhưng nếu như ra tay giết người thì họ sợ sẽ bị nhà họ Lục truy cứu trách nhiệm.
Vì vậy, bọn họ dốc hết sức lực, cầm thiết bị điện không ngừng cấp cứu cho cô.
“Huyết áp bao nhiêu?”
“Nhịp tim bao nhiêu?”
“Bệnh nhân vẫn đang chảy máu!”
“Không được, vẫn đang chảy nhiều máu.
Thiết bị y tế ở đây không đủ dùng!”
Sau một hồi hỗn loạn, họ mới phát hiện rằng lượng máu dự trữ ở đây không đủ.
Phải biết rằng bọn họ chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để đứa trẻ sau khi sinh ra được chăm sóc tốt nhất thôi, còn trên đảo không người này đơn giản không có đủ trang thiết bị để cứu người lớn.
“Làm thế nào đây?”
Mọi người đều hoảng sợ, có người liên tục cấp cứu cho Ôn Ninh nhưng vẫn không còn cách nào để ngăn dấu hiệu sống sót của cô dần mất đi.
“Rút máu!”
“Cô ấy có nhóm máu A, có ai có nhóm máu giống cô ấy không?”
Vài người đứng ra, rồi được đưa ra ngoài để lấy máu, nhưng vẻ mặt của những người trong phòng vẫn còn căng thẳng.
Với mức độ xuất huyết này, e rằng máu của mấy người được lấy ra cũng không đủ, cần phải truyền thêm máu mấy lần nữa thì may ra mới có thể cứu được mạng sống của cô ấy!
Bỏ đi, dù gì cũng là loại quan hệ thế này rồi, thứ sau này cô có nhiều nhất chính là thời gian, Mộ Yên Nhiên hiểu ý mà rời đi, nói: “Tấn Uyên, có vẻ như tâm trạng của anh không được tốt lắm, vậy thì em về phòng trước đây.
Lục Tấn Uyên nhìn theo bóng lưng của cô ta, như phát tiết sự giận dữ tích tụ đã lâu mà đấm một quyền vào tường, máu tươi ồ ạt chảy ra, anh như không cảm nhận được đau đớn mà lại tiếp tục đấm vào tường, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt sự phẫn nộ trong lòng anh, mới có thể làm cho anh không cảm thấy bị dày vò như thế nữa.