“Đương nhiên rồi, coi như cậu có mắt nhìn đấy.” Đinh Vô Ưu nghe xong cảm thấy rất ngại ngùng.
“An Bảo à, lát nữa tớ có thể chơi trò chơi chung với cậu không?” Cô nhóc mặt tròn nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập hy vọng.
“Hứ, tôi muốn chơi chung với ba mẹ tôi, tôi mới không thích chơi chung với cậu đâu.” Lục An Bảo đáp lại cô bé một cách rất thẳng thừng.
Sau khi nói xong, cậu nhóc lại bỏ thêm một câu: “Cậu dông dài thật đấy, tôi không muốn nói chuyện với cậu, cậu đi mau đi.”
Đinh Vô Ưu: “…”
Cô thấy khi cô bé kia rời đi thì vành mắt đã đỏ lên, cuối cùng sắc mặt của cô không thể không trở nên nghiêm túc lên, đây là lần đầu tiên cô xụ mặt với con trai của mình.
“An Bảo à, người ta là con gái, con là con trai, không phải mẹ đã kêu con nói chuyện nên lễ phép khéo léo một chút rồi sao? Con nhìn cô bé vừa rồi đi, người ta bị con nói sắp khóc luôn rồi kìa.”
“Đâu phải con làm cậu ta khóc đâu.” Lục An Bảo tìm cớ đáp lại.
“Nếu con không nói ra câu cuối cùng làm tổn thương người ta thì sao cô bé đó lại khóc chứ?” Đinh Vô Ưu tiếp tục dạy dỗ.
Cậu nhóc chu miệng, sau đó đảo mắt một vòng rồi lập tức đẩy hết mọi lỗi lầm về phía ba mình, cậu nói: “Là ba nói với con như vậy đấy, ba nói nếu con không muốn để ý đến người khác thì có thể không cần phải để ý.”
Lục Tấn Uyên sửng sốt, sau đó mặt anh lập tức đen lại, hỏi: “Lục An Bảo, con vừa mới nói gì đó?
Anh nói xong thì duỗi tay ra định xách thằng nhãi ranh không biết sống chết nào đó lên, thế nhưng một tiếng bốp vang lên, Đinh Vô Ưu tức giận đập một phát vào tay của anh. “Con trai đã bị anh dạy dỗ thành ra như vậy rồi, anh còn muốn làm gì nữa?”
Cô hoàn toàn không nghi ngờ lời con trai của mình nói, nói gì thì An Bảo cũng còn nhỏ, suy nghĩ của trẻ con đều được bắt chước theo lời nói và hành động của người lớn, vì thế Lục Tấn Uyên bị phán tội như thế cũng không hề oan uổng chút nào.
Người đàn ông nào đó bị đập lên bàn tay một phát lập tức nhướng mày lên, dù vậy trong lòng anh không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, anh dùng ánh mắt sâu xa đầy hàm ý nhìn chằm chằm vào Đinh Vô Ưu.
Có lẽ người phụ nữ này vẫn chưa ý thức được rằng bản thân đang càng ngày càng không sợ anh, lá gan cũng càng lúc càng lớn hơn.
Đương nhiên đây là một tín hiệu rất tốt.
Đinh Vô Ưu lại nhìn về phía con trai nói: “An Bảo à, sau này nếu có bạn bè đến nói chuyện với con, đặc biệt là con gái, thái độ của con nhất định phải thân thiện một chút, có biết hay không.”
Lục An Bảo chớp chớp mắt hỏi: “Vậy nếu họ có ý đồ quấy rối con thì sao?”
Câu nói này của cậu nhóc khiến Đinh Vô Ưu dở khóc dở cười, cô không nhịn được mà trợn mắt trừng con trai một cái, sau đó nói: “Suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy, tụi con mới bao lớn, cùng lắm con gái nhà người ta chỉ muốn trò chuyện với con mà thôi, sao lại có ý đồ quấy rối chứ?”
Lục Tấn Uyên thản nhiên thốt ra một câu: “Ngày đầu tiên con trai của em vào nhà trẻ đã bị cô bé ngồi cùng bàn với nó hôn một cái.”
Mặt của cậu nhóc lập tức đỏ lên vì vừa giận vừa thẹn.
Đinh Vô Ưu sửng sốt hỏi lại: “Thiệt hay giả vậy?”
Lục An Bảo lập tức giận dỗi trợn mắt trừng cô, Đinh Vô Ưu không nói được lời nào nữa.
Lục Tấn Uyên tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian con trai của em mới vừa vào nhà trẻ, mỗi ngày nó đều được tặng các loại đồ ăn vặt, hoa tươi, quà cáp, tranh vẽ tình yêu gì đó.”
“Khoan đã, tranh vẽ tình yêu là gì?” Đinh Vô Ưu khó hiểu hỏi.
Lục Tấn Uyên cong môi cười đáp: “Cũng không khác gì thư tình lắm, con nít mới vào nhà trẻ thì biết được mấy chữ chứ? Không viết thành chữ được thì vẽ, đại khái là vậy đấy.”
Đinh Vô Ưu: “…”
“Đúng rồi, hai ba ngày đầu còn có mấy cô bé đánh nhau trong lớp học vì thằng nhóc này đấy, gần như cả một tuần anh đều có thể nhận được hai ba cuộc điện thoại do cô giáo của trường học gọi tới.”
Đinh Vô Ưu: “…”
“Nhưng mà từ khi tính tình con trai của em trở nên khó ở như vừa rồi thì tình trạng này cũng giảm đi rất nhiều.”
Đinh Vô Ưu: “…”
Cho nên vừa nãy cô đã dạy dỗ sai cách rồi sao?
Đinh Vô Ưu hơi há mồm, nhìn khuôn mặt giận dỗi của con trai nhà mình, cô đột nhiên cảm thấy không biết nên nói cái gì mới phải.
Mười hai ngày Đinh Thiên Vũ bị tạm giam đã trôi qua, anh ta trở về nhà họ Đinh, vừa vào cửa đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên sô pha, trong lòng anh ta lập tức trở nên hoảng hốt, sau đó nhanh chóng đi tới.
“Chú à, sao chú lại tới đây?”
Không sai, người đang ngồi trên sô pha chính là người đàn ông khiến Đinh Thiên Vũ vừa kính trọng vừa sợ hãi, người này là Đinh Sơn Trí, chú của anh ta, người cầm quyền nhà họ Đinh.
Năm nay Đinh Sơn Trí đã năm mươi tuổi, dáng người cao lớn, mặt mày lạnh lẽo, nhìn vào trông ông ta mới hơn bốn mươi, ông ta chỉ vừa liếc nhìn Đinh Thiên Vũ một cái thì toàn thân ông ta đã trở nên cứng ngắt cứ như bị người ta điểm huyệt vậy.
Ông ta chậm rãi đứng lên, nhìn Đinh Thiên Vũ đang đứng ở trước mặt với ánh mắt lạnh như bằng. Bốp, một cái tát bất ngờ tát mạnh lên má của Đinh Thiên Vũ, cơ thể của anh ta ngã xuống đất, từ đó cũng đủ để cho thấy cái tát này mạnh đến cỡ nào.
Đinh Thiên Vũ bị đánh mà sững sờ, anh ta ngơ ngác nhìn Đinh Sơn Trí, trong lòng chỉ cảm thấy sợ hãi chứ hoàn toàn không hề tức giận một chút nào cả.
“Chú, chú à…”
“Năm năm trước, chú đã dặn dò mày như thế nào?” Đinh Sơn Trí lạnh lùng nhìn anh ta, giọng điệu của ông ta nghe rất âm u.
Nghe ông ta hỏi xong, lòng dạ của anh ta hơi thắt lại, sau đó lập tức hiểu ra được tại sao đối phương lại tức giận như vậy, nguyên nhân chính là vì sự bàn tán trên mạng trong thời gian qua và vì cả Đinh Vô Ưu.
Đinh Thiên Vũ lập tức bò dậy, cắn răng nói: “Chú à, suốt năm năm qua cháu đều làm việc theo sự chỉ đạo của chú, thậm chí cháu còn cầu hôn với Đinh Vô Ưu, nhưng cô ta lại không chịu đồng ý.”
“Tất cả mọi chuyện đều là do Tổng giám đốc Lục Tấn Uyên của Lục Thị không biết từ đâu nhảy ra kia xen vào, không biết Đinh Vô Ưu đã làm gì để có thể thông đồng được với cái tên Lục Tấn Uyên kia nữa.”
“Nhà họ Đinh của chúng ta cứu cô ta, suốt năm năm qua cháu đối xử với cô ta tốt như vậy, không ngờ cô ta lại không biết đủ, thấy Lục Tấn Uyên có tiền thì lập tức muốn trèo cao, còn có lần này nữa, nếu không phải tại người phụ nữ kia thì cháu cũng đâu bị tạm giam chứ.”
Đinh Thiên Vũ càng nói càng tức giận, mười hai ngày bị giam trong tù, cuộc sống của anh ta thật sự không tốt, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng phải chịu đựng cái cảnh khổ này, mà nguyên nhân xảy ra tất cả mọi chuyện, anh ta đều trút hết lên trên đầu của Đinh Vô Ưu.
Nếu không phải do cô lả lơi ong bướm trêu chọc người như Lục Tấn Uyên thì sao anh ta lại phải chịu đau khổ như vậy chứ.
Đinh Thiên Vũ chỉ muốn tố khổ, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt của Đinh Sơn Trí đã càng ngày càng trở nên tàn nhẫn.
Đinh Sơn Trí đột nhiên nâng chân lên đá vào bụng của Đinh Thiên Vũ, quát to: “Ngu xuẩn”
Đinh Thiên Vũ ôm bụng, đau đớn đến mức mặt mũi trắng bệch, anh ta hoảng sợ nhìn Đinh Sơn Trí, hoàn toàn không biết mình lại làm sai điều gì.
“Tới nước này rôi mà mày còn muốn giở trò qua mặt chú à, mày cho rằng chú không biết những gì mày đang làm trong năm năm qua hay sao? Mày cho rằng chú không biết gì về chuyện của mày và Đào Uyển Thanh đúng không?”
“Năm năm trước chú đã cảnh cáo mày rồi, dặn mày nhất định phải khiến Đinh Vô Ưu một lòng một dạ dựa dẫm vào mày, yêu mày, cuối cùng, chẳng những mày phải cưới cô ta mà còn phải có được trái tim của cô ta.”
“Kết quả mày đã làm những gì?
Chuyện của Đào Uyển Thanh đã vỡ lỡ ra rồi mà mày còn đứng đây thanh minh ngụy biện với chú à? Chú thấy mày đang muốn chết thì đúng hơn đây.
Đinh Sơn Trí nói xong thì chộp lại cái gạt tàn thuốc ở cạnh bàn ném mạnh về phía anh ta, Đinh Thiên Vũ hoảng hồn hoảng vía nhanh chóng nghiêng người né tránh.
Xoảng, cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh vỡ tan tành, phần lớn mảnh vỡ đều văng trúng gáy của anh ta, cắt lên cổ tạo thành những vệt máu.