Cô nhấc váy lên, lúc ở chỗ queo thì bỗng dưng có một người đi tới từ phía bên kia, cô không đề phòng nên đụng thẳng vào đối phương.
“A…”
Ôn Ninh bị giật mình, cô lập tức ổn định lại cơ thể, khi nhìn kỹ thì mới thấy có một cô gái trẻ mặc lễ phục đang ngã trên mặt đất.
Vẻ mặt cô lập tức thay đổi, cô liền tiến lên đỡ người đó dậy: “Quý cô này, thật sự xin lỗi, cô không sao chứ, tôi không cố ý đụng vào cô đâu.”
Cung Hoa đứng lên rồi nhẹ nhàng phủi bụi trên người một cái, cô ta nhìn Ôn Ninh, nhanh chóng quan sát cô một phen nhưng không để cô phát hiện, sau đó nở một nụ cười thân thiện.
“Không sao, cô không đụng vào tôi, tôi cũng không ngờ là bỗng dưng có người xuất hiện thôi, bị giật mình nên tự bản thân không cẩn thận mà ngã xuống, chuyện này không liên quan đến cô.”
Thái độ của cô ta rộng rãi và tự nhiên, rất dễ khiến người khác sinh ra thiện cảm, trong lòng Ôn Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, cô cũng cười: “Cô không sao là tốt rồi.”
“Cô cũng tới tham gia buổi đấu giá sao, phòng đấu giá này có rất nhiều lối vào nhà vệ sinh, chúng ta có thể gặp nhau cũng xem là một loại duyên phận chúng ta làm quen một chút đi.” “Tôi tên Cung Hoa, còn cô.” Cung Hoa đột nhiên nói.
Trong giây phút nghe thấy tên của cô ta, trong lòng Ôn Ninh lập tức sững sờ, mấy ngày trước, con trai liên tục báo cáo tin tức cho cô, mỗi một tin tức đều có một cái tên giống nhau.
Cái tên này chính là Cung Hoa, cô muốn không nhớ cũng khó nữa là.
Cung Hoa, một cô gái trẻ tuổi tiến vào ở tại nhà họ Lục một cách bất thình lình, là cháu gái của chiến hữu cũ của ông cụ Long, trước đây luôn ở nước ngoài sinh sống, gần đây mới trở về nước.
Dù thế nào thì Ôn Ninh cũng chẳng ngờ là cô sẽ vô tình gặp được cô gái này, vậy mà sẽ là người trong cuộc, cô không khỏi cảm thán, đây thật sự chỉ là vài phần trùng hợp thôi sao.
Những suy nghĩ trong đầu này vừa xoay chuyển, vẻ mặt Ôn Ninh cứng lại, cô nhanh chóng khôi phục lại sự tự nhiên: “Tôi tên là Ôn Ninh, xin chào.”
Vẻ mặt tự nhiên vừa rồi của cô bị Cung Hoa nhìn thấy, ánh sáng trong mắt cô ta lóe lên, trong lòng thầm nói, xem ra người phụ nữ này biết những thông tin về mình? Từ nơi nào mà cô biết được chứ? Dù sao cũng sẽ không phải là Lục Tấn Uyên nói nhỉ?
Bỗng chốc không tìm được câu trả lời, Cung Hoa cũng không suy nghĩ nhiều, người phụ nữ này tên Ôn Ninh đúng không, nếu cô biết mình, trong chớp mắt, trong lòng Cung Hoa đã có biện pháp.
“Ôn Ninh, thật là một cái tên hay, cô muốn tới nhà vệ sinh sao, vừa khéo tôi cũng muốn đi, chúng ta đi chung đi.”
Cô ta vừa nói xong thì trực tiếp xoay người đi, Ôn Ninh muốn từ chối cũng không có cách nào, chẳng thể làm gì hơn ngoài việc đi theo cô ta.
Cung Hoa đứng ở bồn rửa tay chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm, khi cô ta lấy hộp phấn ra thì thật sự giống như vô tình mạnh tay nên cũng kéo luôn một thứ khác ra ngoài, rơi trên đất.
“Ối…”
Cô ta hoảng sợ hô lên, trong phút chốc có chút gấp gáp và luống cuống tay chân mà bỏ đồ trang điểm vào trong túi xách rồi đi rửa tay.
Ôn Ninh ở một bên thấy vậy, bèn theo bản năng khom người giúp cô ta nhặt lên, chính là thiệp mời của tiệc rượu.
“Ôn Ninh, cảm ơn cô, nhưng tôi lỡ làm ướt rồi, có phải tôi vô dụng lắm không, lần đầu tiên tôi tham dự một tiệc rượu như vậy nên cũng không biết tí nữa có còn dùng thư mời không.”
Ôn Ninh an ủi: “Không cần lo lắng, tác dụng của thiệp mời chính là vào %3D cửa, về sau không cần dùng.”
“Thật sao, vậy tôi yên tâm rồi.”
“Haizz, tôi đã nói với mẹ chồng là tôi không định tới tham gia buổi đấu giá gì gì đó, bà mới bảo là vì tôi vừa về nước nên để cho tôi quen biết thêm một số người.” Khuôn mặt Cung Mặt tràn đầy không biết làm sao.
Nghe thấy lời của cô ta, trong lòng Ôn Ninh không nhịn được mà giật mình: “Mẹ chồng?”
Cung Hoa gật đầu một cái: “Đúng vậy, mẹ chồng của tôi mời tôi tham gia buổi đấu giá này, tôi cũng không có tư cách để tới chỗ này đâu, nhưng mẹ %3D chồng tôi cứ muốn tôi thay bà tham gia.”
Cô ta vừa nói vừa mở thư mời ra cho cô xem: “Ừ, thấy không, cái tên được ép ở phía trên này đâu phải tên của tôi, là tên của mẹ chồng tôi đấy.”
Bên trong thư mời, tên người mời được mạ vàng ở hàng trên cùng cực kỳ dễ thấy, ba chữ Diệp Uyển Tĩnh đâm vào trong mắt Ôn Ninh, lòng bàn tay cô không nhịn được mà siết chặt lại, trong lòng ngạc nhiên và nghi ngờ.
“Cô… kết hôn rồi?” Vẻ mặt cô hơi cứng đờ.
“Đâu có.” Cung Hoa lắc đầu một cái. Ôn Ninh cắn môi rồi rũ mắt xuống: “Nếu không kết hôn thì tại sao cô lại gọi…”
“À, ý cô là tôi gọi bà là mẹ chồng sao, mặc dù bây giờ còn chưa phải nhưng rất nhanh sẽ là mẹ chồng thôi, xem như là mẹ chồng tương lai của tôi đi, suốt ngày bà cứ nhắc tới con trai của mình xuất sắc bao nhiêu, hai chúng tôi xứng đôi cỡ nào.”
“Dáng vẻ kia giống như là hận không thể đưa hai chúng tôi vào động phòng ngay lập tức vậy, chúng tôi cũng xấu hổ nữa.”
“Còn có ông nội của chồng tương lai tôi nữa, cũng là một bộ dáng chỉ mong tôi vội vàng vào cửa đó, haizz.”
Cung Hoa thật sự giống như không nhận ra vẻ mặt càng ngày càng cứng đờ của Ôn Ninh vậy, tự nhiên tự mình nói cho đã, nói xong lời cuối cùng thì chính của cô ta cũng suýt tin là thật.
“Cung Hoa, tôi còn có chút chuyện, tôi đi trước đây.”
Trong đầu Ôn Ninh toàn là những lời cô ta vừa mới nói, mẹ chồng tương lai, chồng tương lai, những tên gọi này không ngừng đè lên dây thần kinh của cô.
Cô không nhịn được mà có chút buồn cười, nghĩ đến mình từ chối Lục Tấn Uyên nhiều lần, ai không biết thì còn tưởng rằng cô ghét anh nhiều lắm, kết quả…
Chỉ cần là chuyện liên quan tới anh, tâm trạng của cô sẽ dễ dàng chập chờn như thế, dù có những ký ức xấu xí kia ở trong quá khứ nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng mà người đàn ông kia mang lại cho cô.
Cô không có tâm trạng đứng đợi với Cung Hoa tiếp, cô tùy tiện tìm một cái cớ rồi ra ngoài ngay.
Nhìn bóng dưng rời đi một cách khá bối rối của cô, Cung Hoa chậm rãi xoay người, cô ta nhìn bản thân xinh đẹp động lòng người trong gương, khóe môi tươi đẹp, cô ta chậm rãi nở một nụ cười.
Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh: “Sao đi lâu vậy.’ Ôn Ninh không trả lời anh, dùng im lặng để đáp lời.
Anh không nhịn được mà nhíu mày một cái, cảm thấy có gì đó không ổn nhưng bây giờ lại không phải là lúc để hỏi chuyện, chẳng còn cách nào khác anh đành phải chuyển chủ đề: “Đợi chút nữa có một vòng ngọc phi thúy vào thời kỳ đầu triều Minh Thanh rất đẹp, em thích không, anh mua cho em.”
Ôn Ninh vẫn không có phản ứng, cũng không thèm nhìn anh cái nào.
Khó khăn lắm thì mới tới lúc buổi đấu giá kết thúc, ngồi trên xe.
“Ôn Ninh? Em sao vậy? Vẻ mặt có chút khó coi, có phải là không thoải mái hay không…’ Cô chậm rãi mở mắt ra, mặt không cảm xúc nhìn anh: “Không có gì, chỉ là hơi mệt một chút thôi.”
“Có phải áp lực công việc bên chi nhánh A hơi lớn không? Có cần anh nói chuyện với bọn họ một chút không, tự em phải tự chú ý tới cơ thể chứ, sức khỏe là quan trọng nhất, đừng để anh lo lắng.” Lục Tấn Uyên bảo.
Ôn Ninh nhìn anh, thật giống như không nghe mấy lời này vậy, bỗng dưng cô mở miệng: “Lục Tấn Uyên, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
“Em hỏi đi.”
“… Nếu như có một ngày anh muốn kết hôn, có thể cho tôi quyền nuôi dưỡng An Bảo không.”
Két một tiếng, Lục Tấn Uyên bỗng đạp thắng xe, dù anh là một người bình tĩnh thì cũng bị Ôn Ninh làm cho bất ngờ và hoảng sợ.
Anh nhìn người phụ nữ bên cạnh, gương mặt không nhịn được mà trầm xuống, anh thật sự không hiểu, vừa rồi bọn họ còn rất tốt, tại sao Ôn Ninh lại đột nhiên hỏi loại vấn đề này?
“Ôn Ninh, em sao vậy? Có phải em nghe được gì không? Hoặc là có người nói với em cái gì đó?”