“Cô có thể ra ngoài được rồi.” Lục Tấn Uyên cũng không muốn quấy rầy cô ta nữa, ban đầu anh đồng ý cho cô ta đi theo, nhưng chỉ là để…
Bây giờ mục tiêu đã đạt được, anh cũng không muốn thấy cô ta nữa.
“Được…” Tôn Phỉ Nhi thấy biểu hiện của Lục Tấn Uyên không được đúng cho lắm, cô ta cũng không dám làm phiền anh nữa, cô ta đi ra một cách lặng lẽ, nhưng trước khi rời đi, cô ta vẫn đứng đấy xuất thần nhìn sâu vào cánh cửa gỗ đã đóng kín.
Cô ta vẫn sẽ quay lại đây thêm nữa, mặc dù trước đây cô ta không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng bây giờ… Cô ta cảm thấy mình không thể buông người đàn ông này ra được nữa.
Không chỉ bởi vì điều kiện bên ngoài tuyệt vời của anh, mà cả sự yếu đuối mà anh vừa bộc lộ, đều khiến cô ta không thể không quan tâm.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Tấn Uyên, không gian tĩnh lặng, thậm chí là bầu không khí có phần chết chóc, khiến anh khó thở.
Rõ ràng là đã uống rất nhiều rượu, nhưng đầu óc không những không mờ mịt mà còn minh mẫn hơn.
Ngay cả khi ngước mắt lên, nhìn thấy ghế số pha, anh cũng có thể nghĩ đến Ôn Ninh hôm qua cũng đã ở đây chờ anh, chờ đến khi ngủ quên lúc nào cũng không hay biết.
Bình yên và êm đềm là vậy, nhưng chỉ trong một ngày, mọi thứ đã thay đổi, hệt như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Đột nhiên, anh như nhớ ra điều gì đó, anh ta bước tới, nhìn vào bình giữ nhiệt trên bàn, trông có vẻ rất giản dị nhưng lại được anh ta nâng lên như bảo bối.
Ôn Ninh ngày hôm qua mang tới, cô cũng quên không mang đi.
Khi Lục Tấn Uyên mở ra, canh bên trong đã nguội rồi, nhưng vẫn còn phảng phất mùi thơm, nguyên liệu trong đó rất phong phú, đều là những thứ anh thích, vừa nhìn là biết là phải tốn rất nhiều tâm tư mới làm được như vậy.
Lục Tấn Uyên đột nhiên cảm thấy mắt có chút buồn phiền, liền đóng nắp lại rồi kêu người hâm nóng canh lại, nhưng vừa ăn lại vừa suy nghĩ vẩn vơ.
Không biết bây giờ người phụ nữ đó đã đi về đến nhà chưa.
Mặc dù cô đã nói là không cần lo cho cô nhưng vẫn không thể làm đen mức hoàn toàn không quan tâm đến cô ấy.
Đang nghĩ ngợi, thì Lục Tấn Uyên gọi điện thoại cho An Minh hỏi: “Ôn Ninh đã về chưa?”
An Minh đã ngủ rồi, khi nhận được cuộc gọi, anh nhìn đồng hồ, đã là sáng sớm rồi.
“Cô Ôn?” An Trần suy nghĩ một chút. “Cô ấy nói là cô ấy đến tìm anh mà. Không lẽ, cô ấy không ở cùng anh sao?”
Lục Tấn Uyên lập tức đứng lên: “Cái gì? Cô ấy còn chưa về nhà?”
Vừa rồi anh quá sốc và quá tức giận, thậm chí không nghĩ tới việc nhờ người đưa cô về, đã muộn như vậy rồi, cô lại còn đang mang thai, làm sao có thể đi về một mình như thế được?
“Tôi lập tức phái người ra ngoài tìm” An Minh cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhanh chóng đứng dậy.
Lục Tấn Uyên cũng đã tỉnh rượu được quá nửa rồi, nhanh chóng đứng dậy, tìm người giám sát camera, xem Ôn Ninh sau khi xuống lầu đã đi theo hướng nào.
Ôn Ninh đang lang thang một mình, cô cũng không biết cô đã đi bao lâu rồi, là một người nước ngoài, lại xa lạ với nơi này, cũng đã muộn như vậy, hoàn toàn không tìm thấy bất cứ phương tiện công cộng nào, chỉ có một chiếc xe tư nhân chạy nhanh tới, phóng qua trước mặt cô, không hề có ý định dừng lại.
Ôn Ninh cười tự giễu, rồi cô nhìn thấy một cái thùng rác, cô không chút do dự đi tới, xé vụn tờ báo cáo đang cầm trong tay ra từng mảnh, ném vào.
Trong suốt cả quãng đường, cô không hề khóc, thậm chí không có một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt.
Vứt nó đi, vứt đi những suy nghĩ không nên có và cả những hận thù, cũng giống như cái cách mà Lục Tấn Uyên đã vứt bỏ cô vậy.
Hôm nay, cô vẫn cứ nghĩ có thể đợi được Lục Tấn Uyên, đây sẽ là ngầy đầu tiên cô được cùng anh cùng đứa nhỏ chung sống, vì vậy cô đã nhờ tài xế đưa tới đây.
Vậy mà… Giờ nghĩ lại, sự tự tin của cô thật nực cười.
Hiện tại cô vẫn đang lững thững trên đường phố, đó có thể coi như là một bài học cho cô.
Ôn Ninh ngạo nghễ bước đi, cô không muốn bắt taxi hay gọi người đến đón, chỉ muốn ở một mình, tìm một nơi không ai biết để giải tỏa tâm trạng.
Chỉ có điều, dù sao cô cũng ở bên ngoài lâu như vậy, cơ thể cũng không được thoải mái, đi được một đoạn đường, Ôn Ninh cảm thấy mệt mỏi, tìm một cái ghế dài ngồi xuống, nhìn ngắm ngọn đèn đường xa xăm, cô ngẩn người ra.
Lục Tấn Uyên không cần cô nữa. Bây giờ cô giống như người vô gia cư không nhà không cửa, lang thang phiêu bạt trong thành phố rộng lớn như thế này. Nơi đây trước giờ chưa bao giờ là nhà của cô, chỉ là nơi tránh mưa tránh gió tạm thời mà Lục Tấn Uyên cho cô, nhưng bây giờ, nơi trú ẩn tạm thời này cũng không còn nữa.
Tự nhiên cảm giác bất lực và kiệt sức bao trùm lấy Ôn Ninh. Cô cảm thấy mắt cô tối sầm lại, lúc này cô mới nhớ ra là cô chưa ăn tối. Vốn dĩ cô rất dễ bị hạ đường huyết, lúc này có vẻ cơ thể cô sắp không thể cầm cự được nữa.
“Không được..” Ôn Ninh lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng cơ thể cô không chiều theo ý cô, cô ngã ngồi trên bang ghế.
Lục Tấn Uyên vừa sai người đi tìm, vừa không ngừng gọi điện thoại cho cô.
Lúc này anh mới phát hiện trên màn hình điện thoại để yên lặng của mình, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Ôn Ninh. Thì ra hôm nay cô háo hức muốn nói cho anh biết một bí mật, nhưng không thể nghĩ đến kết quả lại thành ra như vậy.
Lục Tấn Uyên nắm chặt điện thoại. Còn Ôn Ninh thì sao? Cô vẫn đang trong trạng thái không một ai liên lạc được.
Lẽ nào đây chính là cách mà cô tự hành hạ mình hay sao?
Lục Tấn Uyên tức giận đến mức suýt chút nữa thì đập vỡ hết mọi thứ trước mặt. Người phụ nữ này rốt cuộc là ngốc đến mức nào? Kể cả là muốn trả thù đi nữa, cô cứ nhất định phải dùng cơ thể và sự an toàn của mình để trả thù anh sao? Thật sự ngốc không còn gì để nói nữa.
Chỉ là anh vẫn phải liên hệ với những người khác, nên anh phải chịu đựng suy nghĩ đập nát chiếc điện thoại của mình, anh tiếp tục sốt ruột chờ đợi.
Cuối cùng, anh nhận được cuộc gọi từ An Minh: “Tìm thấy rồi, boss.”
An Minh cũng phái người đi tìm, cuối cùng cũng tìm được tung tích của cô trên chiếc ghế dài trong công viên.
Lục Tấn Uyên lập tức chạy tới, đến khi anh nhìn thấy Ôn Ninh nằm trên băng ghế, bộ dạng thảm hại như một kẻ vô gia cư không nhà cửa. Những cơn bực tức trong lòng anh khi nãy đã biến mất, chỉ còn lại sự đau khổ vô tận.
Lục Tấn Uyên cởi đồ trên người ra, đắp lên người Ôn Ninh: “Sao anh không đưa cô ấy vào trong xe? Anh cứ đứng nhìn cô ấy nằm đây như thế này sao?”
Thời tiết bây giờ dù không lạnh, nhưng đêm xuống cũng có chút se se, nếu không che kín thì rất dễ bị cảm lạnh, hơn nữa, phụ nữ mang thai một khi bị cảm lạnh sẽ rất nguy hiểm.
“Tôi..” An Minh mấp máy môi. Anh ta đã nghĩ đến việc bế cô lên xe, nhưng hành động thân mật như vậy, anh ta sợ nếu boss nhìn thấy sẽ không vui.
Vì vậy anh ta mới cho đám người vây quanh Ôn Ninh để tránh gió cho cô, chứ không dám liều lĩnh động tay chân vào người cô.
Lục Tấn Uyên liếc nhìn anh ta, sau đó mới ôm Ôn Ninh lên xe: “Đến bệnh viện.”