Vị giám đốc Ánh này tên đầy đủ là Mai Vũ Ánh, chính là người mà mọi người nhắc đến, người phụ trách thứ hai của phòng thiết kế B.
Sau khi Mai Vũ Ánh trút giận xong, cô ta nhìn thấy mọi người đang phối hợp làm theo mệnh lệnh của mình, cơ mặt có chút giãn ra, nhìn xung quanh một chút rồi vặn vẹo chiếc mông xoay người vênh váo đi vào phòng họp.
Thậm chí trực tiếp bỏ qua Ôn Ninh đang đứng yên tại chỗ.
Ôn Ninh nhìn xung quanh, văn phòng làm việc lúc này trống rỗng không một bóng người, cô đang đứng giữa lối đi qua lại, cô Mai Vũ Ánh kia cũng đang đứng ở lối đi lại, hai người chỉ cách nhau có vài bước. Trong tình huống hai người gần như ở vị trí trực diện này, nếu nói Mai Vũ Ánh không nhìn thấy cô, có quỷ mới tin, cho nên chỉ có một khả năng, đối phương là đang cố tình phớt lờ cô.
Cô đứng lặng im một lúc rồi xách túi đi về phía phòng họp.
Nhẹ nhàng gõ cửa phòng họp hai ra, hào phóng bước vào trong, nhưng đột nhiên…
Một âm thành bốp vang lên.
Khuôn mặt của Mai Vũ Ánh im lặng, cô ta ném mạnh đống tài liệu văn bản trong tay mình lên bàn một cách dữ dội, gây ra một tiếng động lớn, tiếp theo là giọng nói sắc bén, vô cùng tức giận của cô ta.
“Cô là ai? Đây là phòng họp, là nơi quan trọng của bộ phận thiết kế, ai cho phép cô vào mà không được sự đồng ý chứ?”
Ôn Ninh không khỏi khẽ nhíu mày, cho dù nhà thiết kế họ Mai này không vui thế nào đi chăng nữa thì bản thân cô cũng được lệnh điều động thông qua thủ tục chính thức đến đây nhậm chức.
Nói một cách khó nghe, từ lúc cô bắt đầu được chuyển công tác thì cô đã là giám đốc thiết kế bộ phận B. Nếu cô đã giữ chức vụ chính này thì nhà thiết kế họ Mai kia vẫn chỉ được coi là phó phòng mà thôi.
Nói thẳng ra, cô mới là sếp trực tiếp của Mai Vũ Ánh.
Đối với sự chối bỏ không chút kiêng dè gì của phó phòng Mai Vũ Ánh, thậm chí không thèm quan tâm mà khiêu khích cấp trên, cô có chút bất ngờ.
Những cảm xúc này chỉ thoáng qua trong lòng Ôn Ninh, cô khẽ cong môi, nở một nụ cười và nét mặt vẫn ôn hòa, tựa như không hề tức giận khi bị xúc phạm.
Nhưng những lời nói ra lại nhắm rất trúng đích.
“Xin lỗi, tôi có thể đã làm gián đoạn cuộc họp của mọi người. Cô chính là Phó giám đốc Ánh Vũ Ánh đúng không. Để tôi tự giới thiệu. Tôi họ Ôn, là giám đốc thiết kế mới của bộ phận B.”
“Tuy rằng hiện tại cô đang ngồi vào vị trí của tôi, nhưng tôi cũng chỉ vừa mới tới, còn chưa kịp làm quen với một số dự án của phòng thiết kế B. Đối với cuộc họp ngày hôm nay, phó giám đốc Ánh sẽ tạm thời thế vị trí đó một hôm.”
Vừa nói, cô vừa bình tĩnh ngồi ở hàng ghế cuối cùng mỉm cười tiếp tục nói: “Phó giám đốc Ánh, cô có thể tiếp tục rồi.”
Một sự im lặng, sự im lặng đến chết người bao trùm trong toàn bộ phòng họp.
Các nhà thiết kế hai bên trái phải lặng lẽ nhìn người nhau, cho dù là trong lòng đang tràn ngập sóng gió, trên mặt họ cũng không lộ ra biểu hiện gì.
Họ thực sự rất ngạc nhiên. Quả nhiên, những người có thể được bổ nhiệm trực tiếp sao có thể lại bị bắt nạt một cách dễ dàng như vậy chứ. Nhìn khuôn mặt của giám đốc Ảnh xem, gương mặt cô ta bây giờ thực sự vô cùng đáng sợ.
Mai Vũ Ánh gần như phát điên, nhưng cô ta lại không thể phản bác lại lời Ôn Ninh nói.
Danh xưng phó giám đốc, cô ta đã phải dùng chức danh này mấy năm rồi, đối với từ “Phó” đó, cô ta đã sớm ghét bỏ nó lắm rồi, bây giờ người ở phòng thiết kế B cũng quen gọi cô ta với là giám đốc Ánh.
Phó giám đốc, cô ta đã lâu không nghe đến cái danh xưng này rồi, giờ phút này cô ta lại nghe thấy nó, như muốn nhắc nhở cô ta chỉ là một phó giám đốc mà thôi, nằm mơ cũng đừng nghĩ đến vị trí giám đốc phòng thiết kế, cô ta hoàn toàn không có duyên với vị trí này.
Sau một thời gian dài khuyết chức vị chính này, cô ta lại phải quay trở lại tiếp quản chức vị phó giám đốc phòng thiết kế, liệu điều này có chính đáng hay không chứ? Cô ta phải đối mặt với việc này sao, vài ngày trước cô ta vẫn còn vô cùng tự tin, không cần đợi lệnh điều động của cấp trên mà đi thẳng đến văn phòng chính thức của vị trí giám đốc phòng thiết kế B.
Kết quả là mới chỉ qua vài ngày chờ đợi kết quả, một tiếng sấm đánh ngang tai cô ta, đập tan hoàn toàn mọi hy vọng của cô ta.
Điều này làm sao có thể khiến cô ta không tức giận được chứ?
Khuôn mặt khó coi của Mai Vũ Ánh cho dù muốn cũng không thể nào che giấu được, Ôn Ninh cụp mắt xuống, âm thầm thở dài, nếu có thể, cô thật sự cũng không muốn quá cứng rắn đối với đối phương. Cô vẫn toàn tâm toàn ý làm thiết kế, nhưng điều đó rõ ràng là không thể nào, ngay cả với những nhà thiết kế nổi tiếng đã từng đứng trên đỉnh cao của danh vọng, họ vẫn phải đối mặt với những điều bất lực.
Ôn Ninh gạt những suy nghĩ này sang một bên, nhìn Mai Vũ Ánh rồi nói: “Phó giám đốc Anh bị sao vậy? Sắc mặt của cô có vẻ rất khó coi, có phải cô đang cảm thấy trong người không được khỏe đúng không?”
Mai Vũ Ánh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn tức giận gần như sắp bùng phát, danh phận không rõ ràng mà trước đây cô ta không thể nào chấp nhận được chính là lý do khiến cô ta khó chịu.
Bây giờ đối phương lại phân rõ danh phận ra ánh sáng, rõ ràng là đang muốn làm khó cô ta, cô ta làm sao mà có thể chịu đựng được chứ.
Có điều, cũng là nhân viên lão làng đã làm ở đây nhiều năm như vậy, cũng không nên quá tức giận, làm sao khiến mọi người thuận mắt, giữ được chút mặt mũi, dù sao cũng phải tiếp tục làm việc ở đây?
Suy nghĩ trong đầu như vậy, cô ta đành miễn cưỡng giật giật khóe miệng, cong khóe miệng nói: “Không sao, tôi không khó chịu, cám ơn… Cô Ninh đã quan tâm.”
Cái chức giám đốc Ninh, cô ta lúc nãy thực sự không thể nào thốt ra được.
Ôn Ninh đương nhiên có thể nghe ra ý của cô ta, lạnh lùng cười nói: “Nghe nói nội quy, quy chế của trụ sở Lục Thị rất nghiêm khắc, cấp trên cấp dưới phân rất rõ ràng. Trong công ty, Phó Giám đốc Ánh gọi tôi là Giám đốc Ninh thì tốt hơn đó.”
Mai Vũ Ánh: “….”
“Tôi hiểu rồi, giám, giám đốc Ninh” Cô ta khó khăn nói ra cái tên này.
“Thời gian đã trì hoãn lâu như vậy rồi, cuộc họp cũng nên bắt đầu càng sớm càng tốt.” Ôn Ninh nói tiếp.
Thực ra buổi họp ngày hôm nay vốn dĩ không có theo kế hoạch. Đó vốn dĩ chỉ là một cái cớ mà Mai Vũ Ánh sử dụng, nhưng bây giờ, cho dù không có chuẩn bị trước, cô ta cũng phải trong sự hoảng sợ của mình mà hoàn thành nó.
Phương án cuối cùng, cô ta chỉ có thể nhắc lại những gì đã thảo luận lần trước.
Vì vậy, sắc mặt của mọi người ở hai bên bàn hội nghị đều rất kỳ dị.
Một cuộc họp, nói đồng nói tây, nhanh chóng bị giải tán sau nửa tiếng.
Ôn Ninh đứng dậy đi tới chỗ Mai Vũ Ánh: “Phó giám đốc Ánh, hôm nay tôi đi làm ngày đầu tiên. Tôi không biết văn phòng làm việc của tôi ở đâu. Cô có thể chỉ đường giúp tôi được không?”
Khuôn mặt của Mai Vũ Ánh đột nhiên cứng đờ, cô ta lúc này mới nhận ra mặc dù thông báo từ cấp trên đã đưa ra mấy ngày cho việc chuyển nhượng công tác, nhưng cô ta vẫn chưa dọn khỏi đó mà vẫn chiếm giữ văn phòng làm việc của giám đốc thiết kế phòng B.
Bây giờ chính chủ đã chuyển đến rồi, có nghĩa là Mai Vũ Ánh cũng phải trở lại văn phòng làm việc ban đầu của mình.
Ngược lại có một sự khác biệt ở đây. Văn phòng giám đốc là nơi mà chỉ lãnh đạo cấp trên mới có sự đối đãi như vậy. Bất kể về quy mô, cơ sở vật chất, thiết bị, trang trí nội thất v.v., các vị trí làm việc khác đều không thể nào so sánh với văn phòng của giám đốc chính.
Sau khi tận hưởng trong văn phòng làm việc lớn như thế này trong vài ngày, ai còn muốn quay trở lại nơi cũ của mình chứ?
Mai Vũ Ánh nhếch môi nói: “Giám đốc Ninh, tôi thật sự xin lỗi, văn phòng làm việc của giám đốc, tôi đang dùng.”
“Nói cho cùng, sau khi giám đốc chính thức chưa đến nhậm chức, công việc của phòng thiết kế B vẫn phải vận hành lại bình thường. Ngày nào cũng có rất nhiêu việc cần giải quyết, vô cùng bận rộn. Phòng làm việc của giám đốc rộng rãi và khang trang, làm việc cũng thuận lợi và hiệu quả hơn cho nên tôi mới tạm thời chuyển đến đó.”