Ôn Ninh ngồi ở bên ngoài chờ cậu nhóc đi ra, nghe thấy tiếng mở cửa thì nhìn sang.
“Anh về rồi.”
Ôn Ninh không biết làm sao, chỉ cảm thấy có chút căng thẳng, muốn hỏi tình hình như thế nào, lại không biết nói thế nào.
“Đừng lo lắng, người vẽ thay đã tìm được rồi.”
Lục Tấn Uyên thấy cô muốn nói lại thôi, trực tiếp cởi áo khoác trên người bước qua, ngồi bên cạnh cô: “Cô gái mà em nói, chính là người đứng sau Tina”
“Cô ấy … đồng ý nói ra sự thật?”
Ôn Ninh nhíu mày.
Lục Tấn Uyên lắc đầu, Ôn Ninh trở nên căng thẳng: “Tình hình của cô ấy rất đặc biệt, để chính miệng cô ấy nói, e rằng rất khó.”
Lục Tấn Uyên cũng không muốn giấu diếm Ôn Ninh, vì thể kể hết tình huống từ đầu đến cuối.
Rosalia dù sao cũng là người mắc chứng tự kỷ, dù có sẵn sàng phối hợp, cũng không thể nói được.
“Bệnh tự kỷ?”
Ôn Ninh nghe vậy có chút kinh ngạc.
Lúc đó đã cảm thấy cô gái đó rất kỳ lạ, không ngờ cứ nghĩ cô gái đó lạ lắm, không ngờ lại là như thế này.
Nghĩ đến một cô gái như thế này, còn bị dòng họ Horton đánh cắp thiết kế, Ông Ninh không khỏi có chút đồng cảm như bản thân đã nếm trải.
Cô trước kia, không phải cũng là như vậy sao, bị người khác bố trí, thậm chí cô không thể bảo vệ được những thứ trân quý của mình.
“Vậy…. phải làm sao? Tình huống này của cô ấy, chúng ta để cô ấy tham dự họp báo, sẽ không làm cô ấy sợ hãi sao?”
Nghe được lời Ôn Ninh nói, Lục Tấn Uyên không khỏi nhếch miệng.
Lúc này, điều đầu tiên cô ấy nghĩ đến còn là có phải sẽ tổn thương đến người khác hay không.
Một số người, mặc dù trong đời chưa từng có ai đối xử tử tế với cô, nhưng lại luôn có thể dùng một trái tim lương thiên để đối đãi với người khác.
Lục Tấn Uyên cười nhìn Ôn Ninh, sự thâm tình và rực lửa trong mắt khiến Ôn Ninh đỏ mặt, nhịn không được lùi về sau, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng lại bị Lục Tấn Uyên bắt lấy bả vai. “Em sợ cái gì?”
Lục Tấn Uyên thấy lỗ tai Ôn Ninh đỏ lên, nhịn không được cười càng thêm suồng sã, sáp qua, thở một hơi tại cái cổ trắng nõn của cô.
Ôn Ninh co rụt lại, nơi Lục Tấn Uyên chạm vào, truyền đến một cảm giác tê dại: “Anh cười quá xấu xa rồi.”
“Phải không?”
Lục Tấn Uyên nheo mắt, anh vừa rồi rõ ràng là ánh mắt tràn đầy tình yêu, cô gái, thật là không hiểu phong tình.
“Anh chỉ cảm thấy, anh không yêu sai người. Em vẫn là em ngày xưa, luôn mềm lòng, biết suy nghĩ vì người.”
Lục Cẩm Viễn rất thẳng thắn nói ra suy nghĩ nội tâm, Ôn Ninh nghe xong, càng cảm thấy trên mặt đất đến luống cuống.
Tại sao trước đây cô không phát hiện, Lục Tấn Uyên nói lời âu yếm thẳng thắn như vậy?
“Em biết rồi, biết rồi mà!”
Vươn tay, muốn tách người đàn ông càng ngày càng gần ra, Lục Tấn Uyên lại nắm lấy cánh tay cô, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi đỏ xinh tươi quyến rũ kía.
Ôn Ninh không tránh khỏi, bầu không khí mờ ám lúc này mê hoặc, cũng không nghiêm túc muốn giãy giụa, nhìn khuôn mặt tuấn càng ngày càng gần kia, nhịn không được nhắm mắt lại…
Lúc này, Lục An Bảo tắm rửa đánh răng xong bước ra từ trong phòng tắm, nhìn thấy hình ảnh này, lớn tiếng ho khan.
“Ba mẹ đang làm gì vậy?”
Lục Tấn Uyên mặt đen lại, thẳng nhóc này rõ là đang cố ý phá rối việc tốt của mình.
Ôn Ninh lập tức nhảy ra khỏi Lục Tấn Uyên giống như bị điện giật, mặt đỏ như trái cà chua, đốt đến đỏ dữ dội: “Không, không làm gì hết, An Bảo, mẹ kể chuyện cho con nhé.”
Sợ Lục An Bảo sẽ tiếp tục hỏi gì, Ôn Ninh vội vàng nắm tay kéo cậu vào phòng ngủ, nếu cậu lại tò mò tiếp tục truy hỏi đến cùng, có lẽ cô muốn tìm một cái lỗ m tiếp tục hỏi gì, Ôn Ninh vội vàng nắm tay dẫn cậu nhóc vào phòng ngủ, nếu cậu tò mò tiếp tục hỏi han một hồi, chắc cô muốn tìm một cái lỗ chui vào mới hả giận.
Lục Tấn Uyên nhìn hai người rời khỏi, trong lòng bứt rứt, trù tính sắp xếp như thế nào cho tên nhóc khốn kiếp này.
Lục An Bảo đi theo Ôn Ninh vào phòng, nhìn thấy mặt cô đỏ đỏ, thật ra trong lòng biết rất rõ, nhưng, vẫn giả bộ ngây thơ: “Mẹ, hai người vừa rồi đang làm gì vậy ạ?”
Ôn Ninh trong lòng kêu một tiếng, loại lời này, làm sao có thể nói với một đứa trẻ, không khỏi lại phỉ nhổ chính mình và Lục Tấn Uyên, không nên ở trong phòng khách thiếu chút nữa cầm lòng không đậu, bây giờ thì tốt, quả thật quét hết uy nghiêm ở trước mặt đứa nhỏ.
“Chỉ thảo luận một số việc.”
“A ~~”
Lục An Bảo trong lòng hiểu rõ, nhưng cũng không tiếp tục hỏi đến cùng, lại hỏi, có lẽ Ôn Ninh sẽ vì xấu hổ mà rời đi.
Ôn Ninh không biết nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu dọn giường cho Lục An Bảo, chuẩn bị để cậu nhanh đi ngủ, tránh lại hỏi những thứ này.
“Bây giờ còn sớm mà, con còn chưa buồn ngủ.” Lục An Bảo xem thời gian, còn chưa tới chín giờ, hắn căn bản không ngủ được.
“Vậy con lấy bài tập lại đây, mẹ xem cho.”
Ôn Ninh từ từ bình tĩnh trở lại, thấy Lục An Bảo rất không phối hợp, thì lấy chuyện bài tập ra hù dọa cậu.
Lục An Bảo nghe vậy, lập tức không dám nói bậy: “Ui chao, đã trễ thế này rồi, xem bài tập nhiều không vui.”
Cậu mới sẽ không nói, bài tập đó, bình thường cậu đều không làm.
Lục An Bảo từ nhỏ đã được nhà họ Lục xuất sắc giáo dục, bây giờ mấy thứ mà nhà trẻ dạy, cậu đã học từ trước, cũng hiểu rõ rất tốt, làm lại rất lãng phí thời gian, nên cậu cứ luôn viện cớ để không làm.
Cô giáo nhà trẻ không có cách gì với cậu, cũng không dám đắc tội nhà họ Lục, tự nhiên mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng chuyện này, Lục Tấn Uyên và Ôn Ninh thật ra cũng không biết.
Nếu đã biết, cậu chắc chắn không có trái ngon để ăn.
“Con ra ngoài rót nước uống.”
Thấy Ôn Ninh có vẻ hơi hoài nghi, Lục An Bảo nhanh chóng tìm cớ chuồn ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, đã bị Lục Tấn Uyên bắt được.
“Ba, ba ở đây làm gì?”
Lục An Bảo co rụt cổ lại, nhìn vẻ mặt cười như không cười của Lục Tấn Uyên, luôn cảm thấy mình sắp gặp tai ương.
“Con làm gì mà vội vàng chạy ra muốn làm gì vậy?”
Lục Tấn Uyên vừa đi tới cửa, nghe rõ ràng lời hai người bên trong nói, lấy sự hiểu biết của anh đối với thằng nhóc thối này, còn không rõ cậu làm cái gì?
Chắc chắn là giở trò thông minh và cáu kỉnh không làm bài tập, sợ bị kiểm tra nên mới chạy nhanh ra ngoài.
Vừa vặn, nợ vừa rồi quấy rây anh, còn chưa tính rõ ràng.
“Con ra uống nước, khát nước a.”
Lục An Bảo muốn đi, nhưng bị Lục Tấn Uyên nắm lấy không thể động đậy, chỉ có cười lấy lòng.
“Có phải con không làm bài tập hay không? Sợ bị phát hiện?”
Lục Tấn Uyên ngồi xổm xuống, võ võ vai Lục An Bảo, tuy rằng vẻ cha hiền hòa ái, lại khiến Lục An Bảo nhìn có chút quỷ dị.
“Không cần ngụy biện, con, ba còn không hiểu sao?”
„ “Vậy…
Lục An Bảo ủ rũ: “Bây giờ con đi làm, được không ạ?”
Cậu thật sự ghét ngồi không nhúc nhích trước bàn, viết viết viết đối với những thứ để học.
“Cũng có thể không làm.”
Lục Tấn Uyên cũng hiểu trình độ của Lục An Bảo, cho dù cậu không làm bài tập, thành tích cũng sẽ không tệ.
Tuy nhiên, vừa nãy cậu đã hố mình một phen, vậy để cậu làm chút việc luôn muốn.