Nhưng rồi, cô mới nói được một nửa thì Lục Tấn Uyên đã nôn nóng ngắt lời cô.
“Đừng nói nữa.”
Ôn Ninh hít sâu một hơi, đè nén lại những lời mà bản thân chuẩn bị nói ra, nếu như Lục Tấn Uyên đã không muốn tin thì quả thực cô cũng không cần thiết phải nói tiếp.
Hai người cứ tiếp tục im lặng như vậy, trải qua một lúc thì tiếng chuông điện thoại của Lục Tấn Uyên vang lên, anh vội vàng rời đi.
Ôn Ninh không quan tâm, chỉ khi người đàn ông đã rời đi thì cô mới mở mắt ra, cô đã đủ mệt mỏi rồi.
Sau khi Ôn Ninh bị đưa đi, Hạ An Bình liền tìm người điều tra tung tích của cô.
Chỉ là ở Hà Nội này, thế lực của nhà họ Lục có thể nói là không gì sánh được, cho dù anh có phát động tất cả mọi lực lượng của mình thì cũng không thể tìm thấy cô.
Không biết là hiện giờ Ôn Ninh thế nào rồi.
Trong con mắt của Hạ An Bình ánh lên sự tức giận và lo lắng, anh hận sự vô dụng của bản thân, Lục Tấn Uyên chính là một kẻ điên, anh thì không thể làm tổn thương đến Ôn Ninh dù chỉ là một chút.
Có điều…
Anh vẫn luôn cho rằng, tình cảm giữa Lục Tấn Uyên và Ôn Ninh có lẽ cũng không sâu đậm cho lắm, dù sao thì suy đi tính lại, Ôn Ninh mới ra tù chưa được một năm, lẽ nào, tình cảm giữa hai người họ sâu đậm được đến mức thế?
Hay là, Lục Tấn Uyên đã biết được thân phận của anh nên cố ý gây phiền phức cho anh?
Hạ An Bình nghĩ tới đây liền tức giận dập điếu thuốc trong tay, lần này anh không muốn thua thêm lần nào nữa, anh cũng muốn để Lục Tấn Uyên trải nghiệm cảm giác thất bại và đánh mất đi người mà mình yêu, trả lại tất cả những đau khổ mà anh đã từng phải hứng chịu.
Lục Tấn Uyên trở về nhà họ Lục, Diệp Uyển Tĩnh đang sốt ruột chờ tin tức của anh.
Nhìn thấy Lục Tấn Uyên trở về, bà lại gần mấy bước, “Thế nào rồi, giải quyết xong hết rồi chứ? Con đã đuổi Ôn Ninh đó đi chưa?”
Hạ An Bình và Ôn Ninh, hiện giờ hai người họ đã sắp trở thành tâm bệnh của Diệp Uyển Tĩnh, đêm dài lắm mộng, bà hy vọng Lục Tấn Uyên sẽ không khiến cho bà phải thất vọng.
“Đã giải quyết xong rồi.”
Làm sao mà Lục Tấn Uyên có thể không biết suy nghĩ của mẹ mình cơ chứ, theo ý của bà, thì nên trục xuất hoàn toàn hai người này ra khỏi Hà Nội, chỉ là….
Nhưng cuối cùng thì anh vẫn làm trái với nguyện vọng của bà, hễ nghĩ đến việc Ôn Ninh sẽ đem theo nghiệt chủng của bọn họ cùng Hạ An Bình ra nước ngoài sống một cuộc sống hạnh phúc, thì trái tim anh như bị đặt lên đống lửa vậy, dằn vặt và đau đớn.
“Hạ An Bình cũng xem như là có chút thế lực ở Hà Nội, sẽ không thể làm gì anh ta ngay lập tức được.”
Lục Tấn Uyên quả thực có nghĩ tới chuyện đuổi Hạ An Bình đi, nếu như anh ta bỏ đi thì Ôn Ninh sẽ không tiếp tục ôm giấc mộng hoang đường đó nữa chứ?
“Chuyện này thì mẹ tin con, vậy còn Ôn Ninh thì sao, con đã làm gì cô ta rồi? Nghiệt chủng ở trong bụng cô ta thì sao?”
Cứ nghĩ tới việc Ôn Ninh muốn Lục Tấn Uyên làm cha, nhận một đứa con riêng làm con ruột, Diệp Uyển Tĩnh chỉ muốn chạy tới đó đánh chết đứa con của cô ta, để cô ta không thể mặt dày như vậy nữa.
“Mẹ, chuyện này để con tính đã.” Lục Tấn Uyên bị truy hỏi liền đưa tay lên xoa hai bên thái dương, anh thật sự rất đau đầu.
Sao anh có thể không hiểu ý của Diệp Uyển Tĩnh chứ, nhưng mà bây giờ đứa bé trong bụng Ôn Ninh đã được 5 tháng rồi, anh vừa hỏi bác sĩ vẫn luôn siêu âm cho cô, bởi vì cơ thể của cô vốn dĩ đã rất yếu ớt, lại cộng thêm đứa bé trong bụng đã lớn, nếu như bỏ đứa bé đi thì e rằng sau này Ôn Ninh sẽ không thể sinh con được nữa.
Vì vậy Lục Tấn Uyên đã hạ quyết tâm làm chuyện này.
Diệp Uyển Tĩnh vừa nghe xong đã biết là anh vẫn chưa xử lí đứa bé trong bụng Ôn Ninh nên bà liền bắt đầu suy nghĩ.
“Bỏ đi, đứa bé này cũng không liên quan gì tới chúng ta, tóm lại đừng để cô ta có cơ hội đưa đứa con hoang đó vào cái nhà này là được, Tấn Uyên, lần này cũng xem như con đã hiểu rõ bộ mặt thật của cô ta rồi, con đừng có mà tin vào mấy lời nói dối đó của cô ta.”
Diệp Uyển Tĩnh thực sự lo lắng rằng Lục Tấn Uyên sẽ bị dáng vẻ đáng thương đó của cô ta lừa gạt, “Đúng rồi, bây giờ Yên Nhiên thế nào rồi? Kể từ sau lần đó, sao mẹ không còn nhìn thấy con bé nữa?”
Thấy Diệp Uyển Tĩnh không truy hỏi tới cùng về việc bỏ đứa bé, Lục Tấn Uyên thở phào nhẹ nhõm, “Hiện giờ cơ thể của cô ấy không được khỏe, đang nằm viện để tiếp nhận điều trị.”
“Cơ thể bị sao thế? Có nghiêm trọng không?”
Diệp Uyển Tĩnh thấy Lục Tấn Uyên không quan tâm mấy đến chuyện Mộ Yên Nhiên bị bệnh nên bà có chút trách móc anh: “Thằng bé này, sao con không nói sớm với mọi người trong nhà một tiếng chứ? Tốt xấu gì mẹ cũng là người chứng kiến Yên Nhiên lớn lên, con bé bị bệnh rồi, dù có thể nào cũng phải tới thăm nó chứ.”
Đương nhiên chủ yếu là Lục Tấn Uyên và Mộ Yên Nhiên ở bên cạnh nhau đã lâu nên bà càng hiểu rất rõ, cách nhanh nhất để từ bỏ một mối tình chẳng phải chính là bắt đầu một mối tình mới, không đúng hay sao?
Ôn Ninh cũng chỉ mới ở bên cạnh Lục Tấn Uyên trong khoảng thời gian mà anh vừa tỉnh lại sau khi hôn mê mà thôi, sao sánh được bằng Mộ Yên Nhiên?
Lục Tấn Uyên nghĩ ngợi một lúc, rõ ràng căn bệnh mà Mộ Yên Nhiên mắc phải chính là tâm bệnh, có lẽ cô cũng không muốn người khác nhìn thấy góc cạnh tàn nhẫn đó của mình, “Bệnh của cô ấy không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lại, mẹ không cần phải lo lắng đâu.”
“Sao lại không cần phải lo lắng chứ? Ngày mai mẹ sẽ đi thăm con bé, con đi cùng với mẹ.”
Diệp Uyển Tĩnh cũng không cho Lục Tấn Uyên cơ hội từ chối, bà đã đưa ra yêu cầu rất nhanh.
Diệp Uyển Tĩnh thấy Lục Tấn Uyên cũng không quá bài xích chuyện này lúc này bà mới dè dặt nói: “Phải nên như vậy, Yên Nhiên đứa trẻ này dù sao thì cũng lớn lên cùng với con, biết hết tất cả mọi thứ về con dù có thể nào thì cũng không giống như cái loại đàn bà không đứng đắn đó, chỉ muốn gài bẫy con.”
Ôn Ninh đang ngủ thì đột nhiên hắt xì hơi một cái.
Lúc này cô mới phát hiện ra rằng mình đang nằm ngủ mơ màng ở trên giường, mà cửa sổ và cửa chính vẫn đang mở toang ra, một cơn gió lạnh thổi tới, mang theo cả sự lạnh lẽo và đìu hiu, khiến người cô không khỏi run lên một phát.
Không nên nằm ngủ như vậy ngộ nhỡ bị cảm thì phải làm sao đây?
Bây giờ trong bụng cô còn có con, không thể chịu nổi sự giày vò, Ôn Ninh có chút phiền muộn.
Bên ngoài bắt đầu xuất hiện cơn mưa nhỏ, Ôn Ninh bước qua đó, nhìn thấy nhân viên bảo vệ đang đứng canh gác cổng xuyên qua chiếc cửa sổ đang mở, mặc dù không có ai đi ngang qua, nhưng anh vẫn đứng nghiêm trang ở đó không dám di chuyển.
Ôn Ninh chau mày lại nhìn vị trí mà hiện giờ cô đang đứng, là tầng ba, giờ cô đang mang thai, vốn dĩ không được nhảy xuống từ một nơi cao như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì e rằng sẽ mất cả hai mạng người.
Còn những cánh cổng ra vào khác đều bị những người này canh gác nghiêm ngặt, cho dù tối như vậy cũng không hề buông lỏng, e rằng cô có mọc thêm đôi cánh thì cũng khó mà thoát khỏi đây.
Rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Ôn Ninh chán nản đóng cửa sổ lại, cô không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, đợi đến khi đứa trẻ ra đời tới lúc đó Lục Tấn Uyên thực sự ra tay thì đã quá muộn rồi.