Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu chính là anh trai của Lâm Văn Dao à?”

Lâm Phong không đáp lời, mà đẩy Trần Lộ ra, đi tới trước người em gái.

“Anh..”

Trông thấy anh trai đến, Lâm Văn Dao cất giọng khàn khàn gọi một tiếng.

“Em..."

“Không cần nói gì cả! Không quan tâm đã xảy ra chuyện gì, người hôm nay. bắt nạt em và Tiểu Khả đừng mong chạy thoát một ai!”

Lâm Phong lau nước mắt giúp em gái.

Sau đó, anh lại bước đến trước mặt Lý Tiểu Khả, đỡ Lý Tiểu Khả đứng lên.

“Ch... Chú!”

Giọng Lý Tiểu Khả nghẹn ngào.

Trong trí nhớ của Lâm Phong, Lý Tiểu Khả là một cô gái nhỏ rất vui vẻ hoạt bát, nhưng bây giờ đã khóc nước mắt đầm đìa rồi.


Hơn nữa hai má còn sưng đỏ, vết máu tràn ra từ khóe miệng vẫn chưa khô.

“Đừng khóc... Nói cho chú, là ai đánh em?”

Lâm Phong hỏi.

Không biết vì sao, nghe thấy câu hỏi ấy, Lý Tiểu Khả lại cảm thấy sống mũi cay cay, sau đó càng khóc to hơn.

Có điều, cô ấy cũng dùng tay che miệng lại.

Đôi con ngươi tràn đây nước mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, khẽ lắc đầu, không muốn nói.

Tân Phong có lai lịch rất lớn!

Không kém Hội trưởng Đàm Tử Minh của hội học sinh bao nhiêu! Cô ấy không muốn Lâm Phong làm ra chuyện gì lỗ mãng vì mình.

Nhìn khuôn mặt như hoa lê dưới mưa của Lý Tiểu Khả, sắc mặt Lâm Phong càng bình tĩnh hơn, không nhìn ra một chút dao động nào.

Nhưng người hiểu rõ anh lâu sẽ biết, giây phút này, lửa giận trong lòng anh đang khủng bố đến mức nào.

“Là ai đánh cô ấy?”


Lâm Phong nhìn bốn phía xung quanh, bình tĩnh hỏi.

“Mày ngông cuồng quá nhỉ?”

Chương Khâu thản nhiên bước ra ngoài, vẻ mặt khinh thường nói. “Là mày đánh à?” Lâm Phong hỏi.

“Là tao thì thế nào? Mày làm gì được tao? Ở trước mặt tao, bớt ra vẻ ngông nghênh lại, không dọa được tao đâu, biết chưa? Đồ chó đẻ!”

Chương Khâu cười mỉa một tiếng.

Tân Phong bên cạnh cũng nhếch môi cời đểu, tay khoanh trước ngực, thích thú xem kịch hay.

Nhưng ngay sau đó. Đồng tử trong mắt anh ta lập tức co lại.

Nhìn Lâm Phong vừa nhấc chân đã bước xa bảy tám thước, chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Chương Khâu, túm cổ cậu ta giơ lên cao.

“Bốp!” “Bốp!” “Bốp!” Chỉ trong một giây Lâm Phong đã tát tai liên tục mười mấy cái.

Đánh mặt Chương Khâu sưng vù như đầu heo, một chiếc răng nanh hòa lẫn máu tươi rơi ra ngoài.

“A.”

Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đứng vây xem xung quanh đều không nhịn được giật mình kinh ngạc.

Nhìn Chương Khâu máu me nhầy nhụa, khuôn mặt gần như đã tàn phế, cả người bọn họ không rét mà run!

Quá tàn nhẫn, quá độc ác! Đây chính mà muốn đánh chết người ta mài!

Thậm chí bọn họ còn nghỉ ngờ hàm dưới của Chương Khâu đã bị đánh nát

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK