Hy vọng ngày mai có thể gặp anh ở núi Phổ Đà, tới lúc đó nhất định sẽ cho anh biết kết cục của việc đắc tội với lão tổ Quỷ Minh tôi đây!
Lâm Thư Hàn trong lòng lạnh lùng nghĩ.
…….
Núi Phổ Đà là một địa danh nổi tiếng ở Kinh Hàng, trên núi có chùa Phổ Đà, có người nói nơi đó rất linh. Vì thế có nhiều du khách nghe danh mà đến, tới chùa Phổ Đà thắp hương bái Phật cầu bình an.
Lâm Phong bảy giờ sáng đã tới chân núi Phổ Đà.
Adv
Lúc này, ở đây đã có hơn hai mươi võ giả đang tụ tập.
Hai mươi mấy võ giả này chia làm các đội ngũ bốn người.
Từng đội ngũ đều có ít nhất một vị Tiên Thiên Cảnh tầng sáu, bảy làm đội trưởng!
Adv
Ngưu Bôn, Lâm Phi Hải, Kim Hoa bà bà, Lưu Năng và Doãn Tử Nguyệt cũng có mặt, đồng thời còn ở cùng một đội, cho nên đội của bọn họ là mạnh nhất!
Nhìn thấy Lâm Phong đến một mình, rất nhiều võ giả đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Thằng nhóc này tới đây một mình?
Ngưu Bôn và Lâm Phi Hải nhìn Lâm Phong, vẻ mặt lạnh lùng.
Từ sau khi chuyện ngày hôm qua xảy ra, hai bên đã trở mặt, không cần phải trao đổi nữa!
Nhưng ánh mắt Doãn Tử Nguyệt lại sáng lên, muốn vẫy tay chào hỏi nhưng nhớ lại tình cảnh tối qua, cô ấy lại hơi tức giận bỏ tay xuống.
Lâm Phong không để ý ánh mắt mọi người, tùy tiện tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống.
Bởi vì linh mạch thường ẩn trong núi, là mạch ngầm, chỉ dựa vào thần thức thì khó mà tìm thấy, cho nên anh định đi theo cả đại đội xem tình hình thế nảo rồi tính tiếp!
Đúng lúc này, cách đó không xa có một đội ngũ đi nhanh tới, cầm đầu là một lão giả đã có tuổi nhưng vẫn còn tráng kiện, mắt sáng như đuốc, khí tức toàn thân sâu không lường được, đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh tầng tám!
Thấy lão giả đến, vẻ mặt nhiều võ giả trong sân đều thay đổi, do dự một lúc đều tiến lên cười chào hỏi, nhưng thái độ của lão giả rất bình thản, hoàn toàn không phản ứng với các võ giả này.
“Nam Cung Thần Thoại, sao lão già này cũng tới nữa!”
Vẻ mặt Ngưu Bôn nghiêm trọng, trong lòng có cảm giác không ổn.
Trong đội ngũ của họ, Kim Hoa bà bà mạnh nhất cũng mới Tiên Thiên Cảng tầng bảy, còn Nam Cung Thần Thoại đã là tầng tám!
Lúc nữa vì chuyện mỏ linh thạch mà xảy ra xung đột, đội nào thực lực yếu hơn rất dễ bị động!
“Tin tức mỏ linh thạch đang được lan truyền rất rộng ở Kinh Hàng, nhà Nam Cung là võ đạo thế gia hàng đầu Kinh Hàng đương nhiên sẽ đến rồi! Chỉ là tôi không ngờ Nam Cung Thần Thoại sẽ đích thân tới!”
Lâm Phi Hải nhỏ giọng nói một câu, rồi tiếp:
“Dù sao chúng ta cũng cố gắng tránh xung đột với ông ta, lão già này có thù tất báo, không dễ chọc!” Ngưu Bôn gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, Nam Cung Thần Thoại nhìn về phía Ngưu Bôn, giả vờ kinh ngạc nói:
“Ngưu Bôn? Không phải ông đang làm trưởng lão của thương hội Bách Vân sao? Không ngờ cũng ở đây.”
Không đợi Ngưu Bôn đáp lời, lão ta đã cười quái dị:
“À, hiểu rồi! Thì ra là bắt tay với Lâm Phi Hải kia à! Hai người các người đúng là nhiều tình cảm! Vài chục năm trước cũng thấy hai người suốt ngày lông bông với nhau, ha ha…”
“Nam Cung Thần Thoại, ông có ý gì?” Lâm Phi Hải đứng lên.
Ông ta không muốn trêu vào Nam Cung Thần Thoại, nhưng không có nghĩa là sẽ để mặc Nam Cung Thần Thoại thoải mái sỉ nhục!
Câu nói kia đã chạm vào ranh giới cuối cùng của ông ta, nếu ông ta mặc kệ thì sau này người khác định làm gì nhà họ Lâm?
Danh Sách Chương: