“Không ổn! Mọi người mau chạy!”
Trần Sơn, Trần Y Nặc và mọi người thấy vậy, vẻ mặt thay đổi, lao ra ngoài.
Không ngờ chiến trường của hai người đã tới mức này.
Chi dư âm thôi đã khiến họ không chịu nổi!
Nhưng rõ ràng lúc này đã muộn.
Tốc độ bùng phát của nó quá nhanh, san bằng mọi thứ nó quét qua.
Adv
Nháy mắt đã tới sau lưng mọi người.
Lúc chỉ mành treo chuông, một bóng dáng cao gầy xuất hiện.
Người tới là Lâm Phong!
Lâm Phong vung tay lên, lòng bàn tay phun ra linh khí vô biên, hóa thành một lá chắn sáng ngời, đỡ hết mọi dư âm!
Adv
“Con rể!”
“Anh rể!”
“Lâm Phong, sao anh lại quay về?”
Đám người Trần Sơn đều vui mừng ra mặt.
Cách đó không xa, Trương Diệu đang chiến đấu với Trần Bắc Huyền thấy Lâm Phong quay về, vẻ mặt thay đổi, lập tức dùng linh khí toàn thân đẩy lùi Trần Bắc Huyền…
Sau đó đứng lại một góc, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lâm Phong.
“Sao không đánh tiếp?” Lâm Phong thản nhiên hỏi.
Anh đã phát hiện Trương Diệu là lạ từ sớm, cho nên dù có ra ngoài cũng để lại thần thức ở bên này quan sát!
Nếu Trương Diệu không làm gì, đương nhiên anh sẽ tới Thanh Thành Kiếm Phái để giành linh thạch, đưa Hàn Phi lên làm môn chủ, rồi về từ từ chơi với bà ta.
Nhưng nếu bà ta ra tay, anh cũng có thể trở về ngay lập tức!
Chỉ có thể nói, mọi thứ đã nằm trong tay anh!
“Không phải cậu đến Thanh Thành Kiếm Phái sao? Sao về nhanh như vậy?”
Trương Diệu bình tĩnh hỏi.
“Trên đường thấy bụng hơi đau nên về nhà đi vệ sinh được không?” Lâm Phong thản nhiên hỏi lại.
“Bụng hơi đau?” Trương Diệu ngẩn ra, rồi lập tức phản ứng lại, lạnh lùng nói:
“Cậu đang đùa tôi?”
“Bà nói đúng, tôi đang đùa bà đấy.” Lâm Phong gật đầu.
“Lâm Phong, tôi nhớ kĩ cậu!”
Trương Diệu nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, rồi sử dụng Ngũ Hành Độn Thuật, hóa thành một làn khói biến mất.
Thấy Lâm Phong quay về, bà ta biết mình phải rời đi, nếu không hậu quả sẽ rất thảm.
“Trước mặt tôi mà còn muốn chạy?”
Lâm Phong phì cười, giơ tay cách không túm chỗ Trương Diệu vừa biến mất.
“Rầm!”
Trương Diệu lập tức hiện ra, nặng nề đập xuống đất.
Người nhà họ Trần nhìn thấy đều nuốt nước bọt.
Tuy bọn họ biết thực lực của Lâm Phong đáng sợ, nhưng mỗi lần Lâm Phong biểu diễn trước mặt họ, bọn họ vẫn sợ hãi!
So với bọn họ, Lâm Phong như thần tiên ở trên cao!
Thực lực của anh dường như không có giới hạn, bất kể là ai, ở trước mặt anh cũng chỉ là con kiến hôi!
“Lâm Phong, cậu làm gì phải đuổi tận giết tuyệt như thế!” Trương Diệu sợ hãi nói.
Bà ta không ngờ được rằng Ngũ Hành Độn Thuật mà mình vất vả học lỏm bị phá giải dễ dàng như thế!
“Người đã hơn trăm tuổi rồi còn phát ngôn được câu ngu như vậy à?”
Danh Sách Chương: