Giang Phi Vân vẻ mặt cứng đờ, thân thể lảo đảo, không khỏi lùi về phía sau mấy bước.
Thiên Cảnh! Tên này sao có thể là cao thủ Thiên cảnh chứ?
Giang Phi Vân như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.
Giang gia tuy mạnh, nhưng trước mắt vẫn không ai có thể ngăn cản nổi cao thủ Thiên Cảnh!!!
“Không có gì là không thể cả.”
Lâm Phong dịch chuyển tức thời tới trước mặt Giang Phi Vân.
Adv
Giang Phi Vân sắc mặt đột nhiên thay đổi, muốn ra tay phản kháng nhưng căn bản vô dụng, Lâm Phong đã rất dễ dàng bóp cổ ông ta.
Ông ta muốn nói chuyện, nhưng bị Lâm Phong bóp quá chặt khiến ông ta căn bản không nói được lời nào.
“Gia chủ Giang, nếu như có kiếp sau, sinh con nhất định phải dạy dỗ nó cảnh giác cao độ, đừng có đắc tội với người không nên đắc tội.”
Lâm Phong nhàn nhạt nói một câu, chuẩn bị nghiền nát cổ của Giang Phi Vân.
Adv
Chính vào lúc này, một thân hình xinh đẹp lao ra, quỳ phịch xuống mặt đất, khóc lóc nói:
“Anh trai ơi, cầu xin anh đừng giết cha của tôi!”
Lâm Phong nhìn xuống Giang Tịch Ninh, không khỏi cau mày.
Trước đây anh đã từng cứu Giang Tịch Ninh ở trong một sơn động trên núi Thái Hồ, cho nên vẫn còn chút ấn tượng với cô này.
“Anh trai ơi, cầu xin anh, đừng giết cha tôi có được không?”
Giọng nói của Giang Tịch Ninh run rẩy.
Cô ta đã chứng kiến hết mọi thứ vừa xảy ra.
Nhìn thấy các chú các bác trong nhà, từng người một bị Lâm Phong gi ết chết, trong lòng rất sợ hãi, rất hoảng loạn.
Chỉ đến khi nhìn thấy Lâm Phong muốn giế t chết cha mình thì mời hoàn hồn trở lại, vội vàng xông ra ngăn cản.
“Rắc!”
Lâm Phong trực tiếp nghiền nát cổ của Giang Phi Vân, sau đó nhàn nhạt nói:
“Tôi cảm thấy cô hiểu sai rồi! Tôi không chỉ muốn giế t chết cha cô, mà toàn bộ Giang gia nhà cô, ai cũng đừng hòng thoát được, cô cũng không ngoại lệ.”
“Cha!!!”
Giang Tịch Ninh nhìn thấy cha chết trước mặt mình, cô ta hét lên thảm thiết, suýt chút nữa ngất đi.
Mẹ cô ta qua đời trong một vụ tai nạn máy bay từ khi cô ta còn rất nhỏ.
Cô ta, anh trai cùng với chị gái đều do một tay cha cô ta nuôi dưỡng!
Trong mắt cô, cha chính là ngọn núi mà cô có thể dựa vào, là niềm tin sống của cô ta.
Thế nhưng bây giờ, ngọn núi của cô ngã xuống rồi, niềm tin cũng tan vỡ theo!
“Lâm Phong, anh dám giết cha tôi, tôi liều mạng với anh!”
Gióng nói của Giang Tịch Ninh cực kỳ thống khổ, rút ra một con dao găm đâm vào tim Lâm Phong.
Lâm Phong đánh bật con dao găm của cô ta, sau đó nắm lấy cổ cô ta và nâng lên.
“Một người con gái như cô, lại có thể có lòng thù hận lớn như vậy, còn muốn liều mạng với tôi! Cô nói nếu tôi mà tha cho cha cô, thì cha cô sẽ làm thế nào?
“Cha cô chắc chắn sẽ tìm tôi báo thù, ông ta đánh không lại tôi, thì có thể tìm những người bên cạnh tôi báo thù, kể cả những người khác trong Giang gia nhà cô cũng đều sẽ làm như vậy, cho nên cô bảo sao tôi có thể tha cho các người được?”
“Giang Tịch Ninh, thực ra cô không sai, chuyện này cũng không liên quan gì tới cô cả, nhưng tiếc rằng đây là số mệnh!!”
“Có người đi ngược lại số phận, nhưng cũng có người chỉ có thể lựa chọn nhận thua!!! Thật bất hạnh, Giang gia nhà cô lại thuộc vế sau, chấp nhận số phận đi.”
Lời nói lạnh lùng này của Lâm Phong, khiến những người ở hiện trường sởn cả da gà.
Người thanh niên này không chỉ có thực lực mạnh, mà cả độ tàn nhẫn cũng khiến cho những lão cáo già bọn họ cảm thấy có chút không thích ứng được.
Có câu, họa không sánh được người nhà, vậy mà anh lại hạ quyết tâm tiêu diệt toàn bộ gia đình người ta, không lưu lại một chút mầm họa nào cho mình cả.
“Haiz!”
Chính vào lúc này, một tiếng thở dài lam truyền khắp hiện trường.
Mọi người nhìn theo âm thanh, phát hiện người thở dài chính là thầy thuốc Dược Vương Cốc – Dược Vân!
Danh Sách Chương: