Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chứng kiến cảnh tưởng bất ngờ này, Lâm Phong có chút kinh ngạc.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Ngài Lâm, chuyện là như thế này!”

Long Hạo kể hết lại từng câu từng chữ chuyện vừa xảy ra, giọng điệu tức giận, tinh thần kích động, dáng vẻ như hận không thể liều mạng với Nam Cung Vấn Thiên vậy!

Nam Cung Vấn Thiên thấy vậy, thần sắc lạnh tanh, ánh mắt tràn đầy sát ý.

Adv

Hắn ta hoàn toàn không ngờ tới đám sâu kiến này lại có ý đồ tìm người dạy dỗ mình, thật sự lý nào lại vậy!!!

Nhưng hắn cũng không có hành động gì, mà chỉ âm thầm cảnh giác nhìn Lâm Phong, trong lòng nghĩ nếu như Lâm Phong dám lo chuyện bao đồng, thì mình nhất định sẽ toàn lực ra tay, tranh thủ đánh bại Lâm Phong, khiến đám người này hiểu được cái gì gọi là tuyệt vọng!

Lâm Phong nghe xong lời của Long Hạo, vẻ mặt không thay đổi, nhàn nhạt nói:

Adv

“Không có thực lực, không phải đối thủ của người khác, bị làm nhục chẳng phải là chuyện thường sao? Đặt tôi ở đây để đánh trống khua chiêng sao?”


“Nếu tôi mà là các ông, thì sẽ không quỳ dưới đất cầu xin người khác giúp đỡ, mà sẽ quay về âm thầm khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, nỗ lực đến một ngày nào đó sẽ tự mình trả lại nỗi nhục này!”

Lời này vừa dứt, mấy người Tần Vô Đạo như chết lặng, vẻ mặt trắng bệch.

Còn Nam Cung Vấn Thiên lại không nhịn được mà bật cười:

“Haha…Hay! Hay lắm, ngài Lâm, đây chính là suy nghĩ của một cường giả! Không giống như mấy tên vô dụng này, rõ ràng là ương ngạnh khó bảo. Vậy mà lại có ý đồ gây chia rẽ tình cảm giữa tôi và anh!”

“Bốp!”

Lâm Phong từ trong không trung tát mạnh qua.

Nụ cười trên mặt Nam Cung Vấn Thiên đột nhiên cứng đờ, cả người trực tiếp bay ra ngoài, đập mạnh vào sàn đá cẩm thạch trong phòng khách.

“Ở đây đến lượt anh nói chuyện sao? Ở đó mà nói chuyện tình cảm với tôi? Tôi với anh có tình cảm quái gì.”

Lâm Phong cười lạnh nói.

“Anh….”

Nam Cung Vấn Thiên chật vật bò dậy, đang định nói gì đó. Kết quả ầm một tiếng, lại bị Lâm Phong hất bay ra ngoài.


Mà cú đánh lần này càng nặng hơn, bay còn xa hơn, trực tiếp bay lên tầng hai, treo ngược trên lan can của hành lang.

“Tôi đã nói ở đây không tới lượt anh nói chuyện, vậy mà anh còn dám nói?”

Lâm Phong lạnh lùng nói.

Chứng kiến một màn này, không gian bỗng nhiên yên tĩnh.

Tần Vô Đạo nhìn Nam Cung Vấn Thiên đang bị treo trên lan can như một con chó chết, nhất thời không nói nên lời.

Bọn họ tính trước rất nhiều khả năng!

Nghĩ tới Lâm Phong và Nam Cung Vấn Thiên quyết đấu một trận, Lâm Phong dùng toàn lực đánh bại hắn ta, cũng nghĩ tới Lâm Phong không phải đối thủ của Nam Cung Vấn Thiên, bị Nam Cung Vấn Thiên sỉ nhục nặng nề!

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới kết quả lại như vậy….

Lâm Phong gần như không dùng lực, giống như Lý Như Hải vừa nãy, dễ dàng đánh gục Nam Cung Vấn Thiên!

Đầu của mọi người có chút choáng váng!

“Cảm ơn ngài Lâm!”

“Cảm ơn ngài Lâm!”

“Cảm ơn ngài Lâm!”

Sau một hồi kinh ngạc, đám người Tần Vô Đạo, Long Hạo, Đế Thích Thiên lần lượt hưng phấn tỏ lời cảm ơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK