Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phong này quá kiêu ngạo khiến ông ta rất bực mình nhưng lại không đánh lại, rất phiền!

“Đúng rồi, ông biết Huyền Linh Môn ở đâu không?” Lâm Phong đột nhiên hỏi.

Vừa nãy anh ra tay quá nhanh, giết luôn Giang Tịch Vũ, quên không dùng Sưu Hồn thuật!

Chỉ là sợ cũng không dùng được, trong đầu mấy đệ tử môn phái này có cấm chế, đụng vào là nổ!

Tiểu Vũ trước kia chính là ví dụ!

Adv

“Cậu hỏi làm gì?” Triệu Vô Cực cảnh giác nói.

Đám người Đàm Thiên Hồng hiểu rõ tính cách Lâm Phong thấy vậy, hơi đổi sắc mặt, trong lòng dậy sóng.

Lẽ nào…

“Gì đâu, nghe nói Huyền Linh Môn rất lợi hại, tôi muốn đến chào hỏi một chút, xem thế nào.” Lâm Phong trả lời.

Adv

Triệu Vô Cực nghe vậy thì nhìn Lâm Phong.


Xem thế nào?

Đi lừa quỷ đi!

Chỉ là như vậy cũng được. Lâm Phong kiêu ngạo như thế, dám đến gây phiền phức cho tông môn trên núi, đúng lúc có thể mượn Huyền Linh Môn ra tay dạy cho một bài học!

Nghĩ vậy, Triệu Vô Cực mỉm cười, nói địa chỉ của Huyền Linh Môn cho Lâm Phong.

“Cảm ơn ông nhé.” Lâm Phong lễ phép nói lời cảm ơn.

Cuối cùng cũng biết địa chỉ.

“Không cần cảm ơn, cậu mau đến Huyền Linh Môn đi.” Triệu Vô Cực cười quái dị.

Lâm Phong không nói gì, đi thẳng ra ngoài.



Sau khi Lâm Phong rời đi, Đàm Thiên Hồng do dự một lúc rồi nói:

“Ngài Triệu, ngài không biết tính cách của cậu Lâm! Cậu ấy hỏi Huyền Linh Môn ở đâu, chắc chắn không phải tới thăm hỏi, mà đi diệt sạch!”

“Không phải tốt lắm sao?” Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói.


“Tuy rằng cậu ta mạnh, nhưng dù sao Huyền Linh Môn cũng là tông môn trên núi, truyền thừa hai nghìn năm, sâu không lường được! Cậu Lâm kia…”

“Được rồi, tôi hiểu ý ông rồi!”

Triệu Vô Cực cắt lời Đàm Thiên Hồng, nói:

“”Lâm Phong quá kiêu ngạo, luôn ra vẻ ông đây là nhất, không để ai vào mắt. Tính xấu như thế, lâu dài sẽ không hay. Tôi nói địa chỉ Huyền Linh Môn, là muốn mượn Huyền Linh Môn cho cậu ta một bài học, sau này khiêm tốn một chút, không thì cứ luôn cho là mình vô địch!”

Dứt lời, Triệu Vô Cực không để ý Đàm Thiên Hồng nữa, mà lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Lúc có người nghe điện thoại, ông ta lập tức nói lại chuyện đã xảy ra, cực kì đắc ý nói:

“Phó bộ trưởng, tôi định mượn tay Huyền Linh Môn dạy dỗ Lâm Phong một chút, lúc tính mạng Lâm Phong nguy hiểm, chúng ta ra tay cứu. Như vậy không chỉ mài dũa được tính cách, cũng khiến cậu ta mang ơn Bộ chấp pháp ta, một mũi tên trúng hai đích!”

Đầu bên kia nghe xong không trả lời, hình như đang suy nghĩ cái gì.

Hồi lâu sau, một giọng nói hùng hồn vang lên:

“Vô Cực, biện pháp này không tệ! Thế này đi, tôi để lão Hoàng đến Huyền Linh Môn trước, cậu cũng tới đi! Lâm Phong là một nhân tài, hai người nhất định phải cứu được, nếu cậu ta gặp chuyện không may, tôi hỏi tội hai người!”

“Vâng phó bộ trưởng!”

Triệu Vô Cực nghe vậy lập tức đồng ý.

Trong lòng ông ta hơi kích động, không ngờ tổ chức sẽ phái lão Hoàng đến giúp ông ta!

Lão Hoàng không chỉ là thủ vệ thiếp thân của phó bộ trưởng, mà còn là một cường giả!

Lão Hoàng là cường giả Võ Hồn Cảnh, có người nói ông ta giỏi Ngự Lôi Thuật, có thể gọi sấm sét, đúng là thần kì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK