Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến chậm rãi mở hai mắt ra, một gương mặt góc cạnh đập vào mắt cô bé.

“Con gái ngoan tỉnh rồi à!”

Lâm Phong nở một nụ cười hiền lành.

Tiểu Luyến Luyến ngẩn ra, đôi mắt to lập tức ch ảy nước mắt.

“Hu hu… Chú cách xa tôi ra một chút.”

Adv

Lâm Phong: …

Nhìn con gái sợ mình, Lâm Phong thấy hơi bất đắc dĩ.

Anh đưa ánh mắt cầu cứu về phía Trần Y Nặc nhưng phát hiện cô ấy đang cười trộm, nụ cười con mang theo nước mắt dàn giụa.

“Hu hu… Mẹ ơi! Cái chú kì lạ này là ai thế? Sao cứ đi theo chúng ta?” Tiểu Luyến Luyến bật dậy trốn sau lưng mẹ, sợ hãi nói.

Adv

“Tiểu Luyến Luyến, chú ấy không phải người xấu, đó là cha của con!” Trần Y Nặc lau hai mắt đẫm lệ.


Cứ như thế một lúc, cô ấy phát hiện tình hình của con gái đã tốt hơn nhiều.

Hiện tại cô bé nói chuyện rõ ràng, không bị tối nghĩa khó hiểu nữa, thoạt nhìn cũng không có vẻ khờ khạo.

Từ trước tới nay, hình ảnh như thế vĩnh viễn chỉ còn xuất hiện trong giấc mộng của cô ấy.

Chuyện xảy ra trong hôm nay là hiện thực khiến cho cô ấy cực kì vui sướng, là một loại cảm giác khó nói được thành lời.

Mười năm đau khổ hình như cũng chẳng còn là gì nữa.

“Cha?” Tiểu Luyến Luyến ló đầu ra từ đằng sau lưng Trần Y Nặc, cũng ngừng khóc, ánh mắt tò mò nhìn về phía Lâm Phong, có vẻ cực kì nghi hoặc.

Trong trí nhớ của cô bé, cái từ cha này quá xa lạ.

Hôm nay nó được nhắc tới khiến cô bé hơi ngạc nhiên.

“Đúng, cha là cha của con!” Lâm Phong hơi cảm thấy đau lòng.

“Cha là cha của con, vậy cha sẽ đưa con đi mua đồ ăn ngon sao?” Tiểu Luyến Luyến đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên! Con muốn ăn gì cha cũng sẽ đưa con đi ăn.” Lâm Phong vội vàng nói.

“Vậy cha có mang con đến khu vui chơi không? Trước kia mẹ rất khổ, phải đi làm, còn phải đưa Tiểu Luyến Luyến đi khám bệnh. Con nghe chị y tá trong bệnh viện nói có rất nhiều bạn nhỏ sẽ tới khu vui chơi! Nhưng con chưa từng đi.” Tiểu Luyến Luyến nói nhỏ.


Lâm Phong nghe vậy, phòng tuyến trong lòng cũng vỡ vụn.

Anh không nhịn nổi nữa, tiến lên ôm chặt con gái vào lòng, hơi nức nở nói:

“Sẽ đi! Con muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, dù là sao trên trời, chỉ cần con muốn, cha cũng nghĩ cách hái xuống cho con.”

“Cha làm sao vậy? Mẹ nói người lớn sẽ không khóc, nhìn cha như sắp khóc ấy.” Tiểu Luyến Luyến nghiêng đầu nhỏ, nói.

Cô bé được Lâm Phong ôm vào lòng, không giãy dụa cũng không khóc lóc, đôi mắt to có thần sáng như ngọc, giống như đang phát sáng.

“Không khóc, sao cha lại khóc chứ, chỉ là có hạt cát rơi vào mắt mà thôi.”

“Vậy cha mở to mắt ra con giúp cha thổi đi.” Tiểu Luyến Luyến chu cái miệng nhỏ, định thổi thổi.

Lâm Phong đưa mặt lại gần.

“Phù phù.” Tiểu Luyến Luyến nhẹ nhàng thổi.

Lâm Phong cười rất vui vẻ.

Ở trên núi khổ luyện mười năm, trái tim anh đã lạnh lắm rồi, còn cứng hơn cả sắt.

Nhưng bây giờ vì con gái, nó đang dần hòa tan.

Con gái ngây thơ đáng yêu như thế này.

Anh thề rằng sau này sẽ bảo vệ con gái thật tốt, không để con chịu chút tổn thương nào.

Trần Y Nặc đứng bên cạnh yên lặng nhìn tất cả, trong lòng chợt thấy hạnh phúc.

Giờ khắc này, cô ấy rất hi vọng thời gian ngừng lại nhưng đúng lúc này, cửa nhà lại bị người khác gõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK