Thân là một đại thành lạnh lùng cô độc chưa bao giờ nộ khí tức giận, giờ đây Hàn Lưu cảm thấy mình thiếu chút nữa bị tức chết, lúc này offline hình tượng đại thần lạnh lùng của hắn vứt đâu?
Chẳng được bao lâu, Tả Lê nhảy nhót sung sướng chạy tới, "A Lưu, cầu chì cháy rồi, bên sửa chữa đang làm việc, còn lâu mới xong, chúng mình tan làm đi."
Cầu chì hỏng? Đang yên đang lành cầu chì lại hỏng?
"mấy giờ rồi?" Tên ăn không ngồi rồi như ngươi muốn làm gì ta lại không biết ư? phải nói rõ tên Tả Lê này ngoại trừ sáng lập công ty, anh ta hoàn toàn có thái độ mang con bỏ chợ, vứt hết công việc cho nhà đồng sáng lập còn lại để bản thân được tự do bay nhảy.
"Được rồi, đã gần 6h rồi, bụng ta đã sớm kêu réo từ lâu, đi thôi đi thôi." Tả Lê ai oán, nếu tên mặt đơ nhà người không tan làm, ta làm sao có thể đi trước đây, ta cũng không phải là sếp ngươi.
__________________________
"Vân Y, chúng tađi ăn cơm đi. " đột nhiên, Quân Tuyết Mạch từ sau lưng Vân Y xuất hiện, ghé vào vai Vân Y.
"Như thế nào hôm nay đột nhiên nghĩ tới muốn mời chúng ta ăn cơm?"
Vân Y nhưng không có xem nhẹ cái kia "Nhóm" tự, ký túc xá có bốn người...... Ăn bữa cơm, dựa theo Quân Tuyết Mạch bình thường tác phong, kia chính là thực cần kiệm quản gia a.
Hôm nay Quân Tuyết Mạch đột nhiên hào phóng chi tiền như vậy, Vân Y thấy có chút bất ngờ.
"Đúng vậy, A Tuyết, cô tự nhiên hào phóng như vậy, phát tài rồi sao?"
Giống với phản ứng của Vân Y, hai người bạn cùng phòng khác, Thiển Vũ Khê còn có Trương Lệ Hoa kinh ngạc mà nhìn về phía Quân Tuyết Mạch.
"Hắc hắc, ít nhiều nhờ có bản diễn thuyết của Vân y mà ta có thể gần gũi với nam thần, phải mời cơm chứ." Quân Tuyết Mạch cười tủm tỉm nhìn Vân Y, trong mắt còn có lập loè ý mừng.
"phần diễn thuyết của cô là Vân Y viết hộ ư?" Thiển Vũ Khê kinh ngạc, mọi người trong phòng ngủ đều là cùng một khoa.
Đương nhiên là cùng đi học, chỉ là tối hôm qua, khi Vân y đưa bài cho Quân Tuyết Mạch hai người kia không ở trong phòng cho nên không biết chuyện.
Các nàng chỉ biết bài trình bày của Quân Tuyết Mạch hôm trước hết sức mạnh loạt lưu loát, thậm chí còn khiến lão thầy khó tính gật gù khen ngợi.
Lúc ấy còn cảm thấy, Quân Tuyết Mạch tự nhiên trở nên thật lợi hại.
Hiện tại cùng nhau đưa mắt về phía Vân Y, "Y Y ngươi ăn phải cái gì sao, tự nhiên trở thành học sinh ngoan vậy?"
Vân Y bị ánh mắt các nàng nhìn đến có chút ngượng, khụ khụ, người da mặt dày đến mấy, cũng sẽ có lúc ngượng ngùng.
"A Tuyết không phải muốn mời chúng ta ăn cơm sau? Đừng nói là muốn mời đi ăn cơm căng tin trường nhé?" Vân Y nháy mắt nói sang chuyện khác.
Thiển Vũ Khê còn có Trương Lệ Hoa hai người lập tức đem tầm mắt dính ở trên mặt Quân Tuyết Mạch, Trương Lệ Hoa ở Quân Tuyết Mạch mở miệng trước nói.
"A Tuyết, nghe ta nói này, ta không cần đi nhà ăn trường nữa đâu." Khó có dịp Quân Tuyết Mạch mời cơm, phải đem túi tiền nàng ta ra chà xát một hồi mới được.
Quân Tuyết Mạch cười tủm tỉm, "Không thành vấn đề."
Vân Y cùng Thiển Vũ Khê còn có Trương Lệ Hoa ba người, nhìn nhau liếc mắt một cái, trao đổi một ánh mắt lúc sau, nháy mắt liền đạt tới một cái nhận thức chung.
Thay quần áo, nên hoá trang, liền hoá trang, nên tuyển giày cao gót liền tuyển giày cao gót, chuẩn bị ra cửa.
________________________---
Cửa hàng Amod.
"A Lưu, tại sao chúng ta lại tới nơi này?" Amod là một tiệm bánh ngọt.
Tả Lê tỏ vẻ, bổn bảo bảo muốn ăn cơm, bảo bảo không được ăn cơm sẽ buồn lòng mà sinh ra cảm xúc tiêu cực.
"Bởi vì có người hẹn." Hàn Lưu cười như không cười mà nhìn thoáng qua Tả Lê, không biết vì sao, Tả Lê trong lòng hiện lên một tia không ổn.
"Ai?" Thượng quan Tả Lê đột nhiên nhắc tới một tia cảnh giác, ai hẹn, hẹn ai?
"Đi đến ngươi sẽ biết, như thế nào, còn sợ ta sẽ bán ngươi hay sao?" Tả Lê vội vàng lắc đầu, liền nói không phải.
Đi lên cầu thang, đập vào mắt Tả Lê là cô nàng từng theo đuổi hắn suốt 6 năm nay mà hoảng hốt.
"A, a, ngươi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?" Thượng quan Tả Lê nhìn đến người phụ nữ váy đỏ quen thuộc trước mắt, nháy mắt nói lắp lên.
"Các ngươi chậm rãi nói chuyện, ta liền đi trước." Hàn Lưu hướng đối phương gạt đầu, đối phương vội vàng một cái "ok" thủ thế, Hàn Lưu liền rời đi.
Ha ha, đừng tưởng rằng hắn không biết, cầu chì cháy? Rõ ràng chính là thượng quan Tả Lê giở trò quỷ.