Vân Y dương tay cự tuyệt, "Không ngại."
"Bệ hạ?" Từ Trạch Phong còn chưa đi vào, đôi mắt tuy rằng mơ hồ, nhưng tai cũng chưa điếc, tự nhiên cũng nghe được những lời An Noãn Thục......
Bệ hạ?
"A Cảnh...... Này......" Từ Trạch Phong có chút không dám xác định có phải lỗ tai xuất hiện vấn đề hay không cho nên nghe lầm?
Mộ Chi Cảnh lắc lắc đầu, bắt đầu giới thiệu, "Phụ thân, đây là nữ hoàng bệ hạ của chúng ta."
Từ Trạch Phong vừa nghe vậy, vội vàng quỳ xuống, hướng Vân Y hành lễ.
Vân Y duỗi tay nâng Từ Trạch Phong, "Lão nhân gia không cần đa lễ, đã là phụ thân A Cảnh, cũng là phụ thân của trẫm, là quốc trượng của quốc gia."
Vân Y khiến Từ Trạch Phong tâm can nháy mắt liền nhảy nhanh hơn vài nhịp, quốc...... Quốc trượng?
Ông từ trước tới nay chưa từng nghĩ nhi tử tương lai phải sống đại phú đại quý, cũng không nhất định phải gả đến những nhà giàu có lắm tiền.
Chính là hiện tại, hiện tại, thế nhưng là...... Nữ hoàng bệ hạ?
"Này, bệ, bệ hạ, này, à không, không......" Từ Trạch Phong sợ tới mức lắp bắp.
Người quanh năm suốt tháng sống trong những khu nhà nghèo bình dân như ông, mấy Huyện thái gia đều đã xem như là quan cao, đừng nói tới những chức vụ như Thượng thư Thừa tướng cái gì.
Nhưng...... Bệ hạ?
Giây tiếp theo, ông tưởng tượng đến việc người nhi tử gả cho chính là đương kim nữ hoàng bệ hạ...
Hậu cung 3000 đủ các thể loại người như vậy, nhi tử, làm sao có thể, có thể sống được?
Đừng nói tới các phi tử khác, còn có nhi tử của Tượng thư đại nhân, nhi tử của Thái phó rồi cả Thừa tướng......
Mỗi người thân phận đều so với nhi tử, cao hơn nhiều.
Nhưng cho dù vạn phần hoảng sợ,Từ Trạch Phong lại không dám vi phạm ý chỉ của thánh thượng, đành phải ở nơi đó chần chừ không thôi, cúi đầu nhìn đông nhìn tây.
"Phụ thân, người không cần lo lắng, con rất tốt." Lo lắng của Từ Trạch Phong, Mộ Chi Cảnh tự nhiên là hiểu được.
Còn không phải là do hậu cung 3000 giai lệ cảu nữ hoàng bệ hạ sao?
Tuy rằng hắn hiện tại cũng chưa chạm chán vị nào, nhưng mà cũng không biết về sau, sẽ có bao nhiêu mưu kế rơi vào trên người hắn.
Nhưng mà hiện tại...... Hắn chỉ là một thường dân, sao địch lại nổi thủ đoạn của hoàng đế đâu?
"A Cảnh, một lát nữa hồi cung đi, ta sẽ cho người thu thập nơi này một chút, đồng thời, phụ thân ngươi, cũng về cung đi thôi, miễn cho ở chỗ này không người chăm sóc."
Vân Y phân phó. Cô chỉ là muốn cho Mộ Chi Cảnh yên tâm.
Hảo cảm lần này một giảm một tăng, căn bản là không có gì biến hóa, khiến Vân Y vẫn là cảm thấy có chút thất vọng.
"Vâng." Thấy Vân Y ngữ khí có chút không tốt, Mộ Chi Cảnh còn nghĩ là Vân Y ở không thích phụ thân mình.
Mộ Chi Cảnh có chút lo lắng Vân Y sẽ làm ra cái sự tình đáng sợ gì.
Hiện tại, phụ thân ở chỗ này, hắn cũng không thể phản kháng.
Từ Trạch Phong vừa nghe muốn mang theo mình hồi cung, phản ứng đầu tiên chính là muốn cự tuyệt.
Nhưng ở trước mặt bệ hạ, hắn cự tuyệt, cũng là chuyện vô bổ.
Đem theo Từ Trạch Phong hồi cung, Mộ Chi Cảnh cùng Vân Y ngồi trong cùng một cỗ kiệu, còn Từ Trạch Phong ngồi riêng ở một cái kiệu khác trung.
Vốn dĩ Mộ Chi Cảnh nói là muốn làm bạn với phụ thân, lại bị Vân Y gắt gao mà lôi kéo không bỏ.
Cho nên hắn chỉ có thể từ bỏ.
"A Cảnh đừng lo lắng, ta sẽ không làm gì không tốt với cha ngươi." Vân Y khẽ cười một tiếng.
Nhìn bộ dáng này của Mộ Chi Cảnh, cô liền biết Mộ Chi Cảnh thật đúng là cho rằng chính mình sẽ làm ra cái gì chuyện xấu đâu.