Bởi vì có một lần Viên Hàm Dục chuẩn bị đi tìm Vưu Mộng Mạn, lại vô tình nghe được, thì ra, Vưu Mộng Mạn tiếp cận hắn, là dùng thủ đoạn khiến hắn đối với cô ta sinh ra tò mò.
Để có thể dựa vào hắn, tiến vào giới giải trí, tiếp cận ảnh đế Lạc Thần, mà chính hắn, chỉ là đá kê chân...
Tự nhiên, đằng sau chuyện này là có Vân Y châm ngòi thổi gió.
Đối với hành vi của mình, Vân Y một chút cũng không cảm thấy áy náy, những việc Vưu Mộng Mạn đã làm, chính cô ta cũng không cảm thấy áy náy, thì cô tại sao phải ngượng ngùng chứ?
Chỉ là, lời nói lúc quá khứ, thời gian một năm này, chính mình không hoàn thành độ hảo cảm 100..... Như vậy, chẳng phải là nhiệm vụ thất bại sao?
Vân Y nhíu mày, nảy ra ý hay.
Ngồi trong văn phòng chờ tan tầm, Viên Hàm Dục cũng phiền não, như thế nào...... xuống tay với Vân Y........ thì tốt đây?
Thời gian trước, bởi vì chuyện hắn theo đuổi Vưu Mộng Mạn, khiến cho Vân Y tức giận, việc này, thật đúng là khiến Viên Hàm Dục không biết làm sao.
Mỗi ngày, chính hắn đều giấu tất cả trong lòng, không biết nói như thế nào mới tốt.
Thời gian tan tầm vừa đến, Viên Hàm Dục vừa định ra cửa, thì nhìn thấy Vân Y nghe điện thoại xong vội vã chạy xuống lầu.
Viên Hàm Dục tưởng Vân Y xảy ra chuyện gì, liền lo lắng mà đuổi theo.
Vân Y vừa ra đến cửa công ty, liền thấy ở trước cửa công ty có một hình trái tim được xếp bằng nến, một người đàn ông đứng ở đó, trên tay cầm một bó hoa.
Khuôn mặt trắng bóng, lộ ra từng góc cạnh rõ ràng, lông mày đen đậm khẽ nhướng lên, lông mi dài và hơi cong, con ngươi sâu sắc u ám, toát ra vẻ cuồng dã không câu nệ, tà mị gợi cảm.
Lúc hắn nhìn Vân Y, cực kỳ ôn nhu, trong mắt tràn đầy tình yêu và cưng chiều, nhìn thấy Vân Y, lập tức tiến lên.
Quỳ một đầu gối, " Y Y, anh yêu em, từ ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền yêu em, gả cho anh, được không?"
Giọng nói ôn nhu như nước, khiến cho người nghe đều có thể mang thai, ở bên cạnh là những người phụ nữ tan tầm chưa về nhà.
Tất cả đều ghen tị muốn chết, ghen tị là vì có một người đàn ông đẹp trai như vậy, lại không thổ lộ với mình.
"Y Y." Thấy Vân Y không có trả lời, người đàn ông kia lại gọi một tiếng.
Lúc Viên Hàm Dục vừa xuống tới nơi, liền thấy tình hình như vậy,cực kỳ tức giận mà xông lên phía trước, " Anh đang làm cái gì?"
Hắn căm tức mà nhìn về phía người đàn ông kia, tay tự giác giơ lên ngăn lại khoảng cách giữa Vân Y và người đàn ông kia, không cho người kia tới gần Vân Y.
"Cái gì? Anh là ai?" Người đàn ông kia không có bị khí thế của Viên Hàm Dục dọa chạy, hơi bất mãn mà nhìn hắn.
"Tôi? Tôi là bạn trai của Vân Y, Vân Y là của tôi, cút." Tổng giám đốc nổi giận, cực kỳ đáng sợ.
Khiến cho mấy nhân viên nữ đều cảm thấy sợ hãi, không tự giá mà lùi lại một bước.
"Phải không? Tôi đã điều tra rồi, Y Y căn bản là không có bạn trai, hơn nữa, nếu có thì cũng chỉ có thể là tôi, anh ấy à? Có thể tính sao?" Người đàn ông kia nhìn hắn khiêu khích, vẻ mặt khinh thường.
Viên Hàm Dục bị hắn nói đến nỗi không lên tiếng nổi, không sai, hắn, hắn không phải là bạn trai của Vân Y.
Nhưng mà, nhưng mà, hắn thật sự thích Vân Y.
"Ai nói?" Viên Hàm Dục phẫn nộ mà hét lên một tiếng, rồi mới quỳ một gối xuống trước mặt Vân Y, nói: " Tiểu Y, anh thích em, em đồng ý làm bạn gái anh được không?"