Mặc kệ Vân Y vừa rối nói đúng hay sai, ông sợ nhất là bị Âu Dương Hi quát mắng như vậy, bệnh tình của con gái sẽ lại tái phát. Cho nên mới đứng chắn cho cô, với việc Âu Dương Hi mắng mỏ cô rất bất mãn.
"Vậy ông không nhìn xem con gái nhà ông nói Tuyết nhi nhà tôi như thế nào? Ông không thấy con trai ông rốt cuộc là đang làm cái gì ư?"
Âu Dương Hi đánh cược, đánh cược xem Vân Gia Ý trả lời như thế nào, có phải hay không hắn thực sự vô lương tâm chối bỏ hôn thê của hắn như thế.
Nhưng mà Âu Dương Hi đã sai trong ván cược này. Nhìn biểu cảm và ánh mắt Vân Gia Ý, trái tim ông ta giật bắn lên.
Hình như...
Lại nhìn đến Vân Y đằng sau Vân Vạn Thiên, lại nghĩ tới lời nói của Vân Y lúc trước. Vân Gia Ý lúc ấy còn không thèm chối bỏ câu nói của cô.
Hình như có điều gì đó không đúng...
Vào wattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/iamntq
Mà Âu Dương Tuyết bên kia cũng đã tỉnh lại, sau khi y tá truyền cho cô ta chút đường glucose cũng đã đi ra ngoài, phòng bệnh không có một ai.
"Y tá?"
Người bên ngoài nghe thấy tiếng gọi, nhanh chóng đi vào "Cô gái, tỉnh rồi à.""
"Tôi sao lại ở đây rồi?" Cô ta nhớ rõ vừa rồi mình còn đang đứng trên lễ đường, nhưng mà hiện tại, hiện tại...sao lại ở bệnh viện rồi...
"Cô gái, chúc mừng, cô có thai tám tuần rồi." Y tá nhìn váy cưới trên người Âu Dương Tuyết, tự nhiên liền biết, ngày hôm nay chính là ngày lành.
Chưa kết hôn đã có thai, phụng tử thành hôn.
Đều là kịch bản không sai biệt lắm. Dù sao cũng kết hôn với nhau.
Y tá tỏ vẻ, cô cũng là người hiện đại, cô hiểu.
"Dưỡng thai cẩn thận, đừng để bị ngất nữa nhé."
Những lời này trong đầu Âu Dương Tuyết khiến đầu cô ta kêu oong oong. Cô ta có, có thai rồi?
Lại còn là... nghiệt chủng của người khác.
Cô ta không nghĩ mình một đêm thôi cũng đã dính đạn rồi.
Đương nhiên, là cô ta coi thường khả năng của nam chính. Với công lực một đêm bảy lần và bách chiến bách thắng, hào quang nam chính khó mà đánh bại.
Âu Dương Tuyết trong đầu xoắn xuýt vô cùng, cô ta đã hoài thai con của người khác, còn có thể cufnggia ý kết hôn sao?
Cũng lúc ấy, từ bên ngoài truyền đến tiếng người cãi cọ, tuy rằng không lớn nhưng cô ta cũng có thể nghe ra đây đều là giọng nói của cha mẹ, còn có tiếng của cha mẹ Vân Gia Ý.
Âu Dương Tuyết trong lòng lúc này càng thấp thỏm, không biết nên làm thế nào.
"Vân Vạn Thiên, ông nói rõ ràng cho tôi, các người đây là có ý gì?" Âu Dương Hi lúc này đã bắt đầu to tiếng lên.
Cái trường hợp cãi cọ trước phòng bệnh này làm Vân Y thấy có chút phiền.
Cực phẩm cha mẹ của Âu Dương Tuyết đúng là hiếm có mà. Nếu cốt truyện không sai, bọn họ vốn dĩ đã biết sự thật, vậy mà vẫn mặt dày che dấu, giả làm người bị hại. Quả nhiên là thiên hạ vô địch mặt dày.
"Câm miệng."
Vân Gia Ý lên tiếng. Âm thanh như đang đè nén tức giận làm cho toàn bộ trầm tĩnh lại, đem đống bằng chứng ném lên mặt đất.
"Ngày mai Âu Dương gia cho tôi một lời giải thích rõ ràng, bằng không, các người cứ chờ xem!"