Vân Y đương nhiên cự tuyệt, nói nam nữ thụ thụ bất thân, để ca ca Vân Cảnh mang hắn ra ngoài là được.
Chỉ là, không nghĩ tới hai người này trực tiếp xem nhẹ, nói đây là ân nhân cứu mạng của cô, hảo hảo mà đối đãi với người ta!
Được rồi.
Vân Mạc Câu và Mạc Dương Hà có lẽ là cho rằng, bên người con gái có một người võ công cao cường cũng không tồi.
Hiệp khách là người trong giang hồ.
Phong cách hào phòng nghĩa hiệp.
Tìm hắn làm hộ vệ có lẽ là không tồi.
Hoặc tìm hắn làm con rể cũng được.
Dù sao Vân Mạc Câu và phu nhân cảm thấy, nam nhân nào cũng tốt hơn tên phụ bạc Thái tử Giản Dịch Dương kia.
Không thể để con gái mãi vì hắn mà thương tâm, tốt nhất là để cho nàng tìm người chơi vui vẻ một chút.
"Được rồi."
Hữu khí vô lực,Vân Y cũng không dám đem Lục Vũ Thần đi đến trà lâu của Lạc Thư Cẩn, bị hắn nhìn thấy rồi hiểu lầm không phải là chuyện tốt.
Nhưng mà tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Giữa kinh thành rộng lớn này, lại gặp phải nữ chính Nhan Ngọc Lam.
Nhìn Nhan Ngọc Lam lúc này đang mặc nam trang, Vân Y có chút khó hiểu, hoàng thượng không phải cấm túc cô ta ba tháng sao?
Còn nói tìm ma ma giáp huấn giám sát, hôm nay đã nhởn nhơ ngoài đường rồi?
Gan cũng to đấy.
Vào wattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
"Nhan tiểu thư!"" Vân Y trực tiếp mở miệng.
Nhan Ngọc Lam vốn muốn lơ Vân Y đi, ả vừa nhìn thấy Vy đã muốn nổi trận lôi đình, vốn muốn nén lửa giận bỏ đi, dù sao ả cũng đang mặc nam trang ra đường.
Cho nên bị Vân Y gọi lại, lửa giận trong lòng Nhan Ngọc Lam cũng bùng lên.
"Có việc sao?" ánh mắt Nhan Ngọc Lam thập phần căm ghét nhìn Vân Y.
Nếu không phải đang đứng trên đường lớn đông người, cô ta sẽ trực tiếp để Mộ Lương xử lí Vân Y. Nữ chính hắc hóa cũng thật đáng sợ, một lời không hợp liền chém giết.
"Không có gì, chỉ là ta muốn nhắc nhở cô, hoàng thượng đã nói muốn cấm túc cô ba tháng tới, nếu ma ma giáo huấn phát hiện cô trốn ra ngoài, không phải là rắc rối lớn sao?"
Vân Y cảm thấy mình diễn vai nữ phụ ác độc cực kỹ xuất sắc, nữ chính gặp nạn bèn một phen trào phúng làm nữ chính nghẹn khuất muốn nổ phổi.
"Không cần ngươi quản." bị nói đến chuyện này, gương mặt Nhan Ngọc Lam muốn đen lại.
Đều do cô ta, ả mới bị cấm túc.
Nhan Ngọc Lam cũng không nghĩ xem cái trò múa cột đồi phong bại tục kinh hãi cổ nhân của cô ta, liên quan gì đến Vân Y.
"Được thôi." Vân Y nhún vai, chuẩn bị rời đi.
"Người bên cạnh ngươi là ai?" Nhan Ngọc Lam nhìn thấy Lục Vũ Thần, cảm giác tim đập nhanh mặt đỏ bừng, chính là lại một hồi tư xuân.
Sao lại có một mỹ nam yêu nghiệt xinh đẹp đến như vậy chứ?
Lại còn xuất hiện bên người Vân bạch liên này?
Vân Y nhìn Nhan Ngọc Lam, lại nhìn thoáng qua Lục Vũ Thần, cũng hiểu sơ sơ trong đầu Nhan Ngọc Lam đang nghĩ cái gì.
"Đây là biểu ca ta, Lục Vũ Thần, họ hàng từ nơi xa đến."
Vân Y nói dối mặt không đỏ tim không đập, mà Lục Vũ Thần cũng không phản bác lời cô.
"Biểu ca? Từ xa đến chơi? Lục Vũ Thần... biểu ca hảo, ta là Nhan Ngọc Lam, huynh có thể gọi ta là Ngọc Lam hoặc Lam Lam..." Nhan Ngọc Lam đưa tay ra, muốn giữ chặt tay Lục Vũ Thần, dùng sức mà xoa nắn một phen...
Chỉ là Lục Vũ Thần lại nhanh chóng lùi về sau một bước, để bàn tay Nhan Ngọc Lam dừng lại trên không, thật là xấu hổ.