Chương 137
Tạ Mẫn Hành quay lại đỡ cô dậy, nói: “Nội quy của ông, vào ngày ct cuồi cùng của môi năm, chúng ta phải. tổng kết những cảm ngộ của năm; niêm VulÏ, nỗi buồn, thu hoạch, hồi tiếc. Năm nay em đã qua cửa, nên em chắc chắn là đối tượng trọng tâm của ông nội.
Vân Thự nghe xong lập tức tỉnh ngủ: “Điều này giồng như kỳ thi cuối kỳ sao? Sau đó còn phải đạt tiêu chuẩn, tốt, xuất sắc sao?”
Tạ Mẫn Hành đột nhiên nghĩ đén việc lừa Vân Thư, anh gật đầu.
Vân Thư trực tiếp ôm chặt tay Tạ Mẫn Hành không buông: “Chồng, hàng năm anh đều nói gì vậy?”
Tạ Mẫn Hành: “Tôi và em không giỗng nhau.”
Vân Thư: “Anh nói thử để em tham khảo.”
Tạ Mẫn Hành ngồi bên giường nói; “Năm nào tôi cũng rót, em còn muôn tham khảo sao?”
Vân Thư: “… Rớt có bị phạt không?”
Tạ Mẫn Hành: “Chạy ba vòng quanh nhà chúng ta.”
Sau khi Vân Thư làm được công trình lớn lao, đã thề tuyệt đối không chạy vòng: “Chạy nửa vòng đã mệt chêt rôi.
Tạ Mẫn Hành: “Vợ ngoan, tự nghĩ cách nhé.”
Tạ Mẫn Hành rút tay ra, đứng dậy sải bước đi ra ngoài, lúc Vân Thứ không nhìn thấy thì nhêch môi vui vẻ xuống lầu.
Tạ Mẫn Hành rất chờ mong năm mới này vợ anh sẽ cho bọn họ niềm vui bât ngờ gì.
Tạ Mẫn Hành rảnh rỗi, Vân Thư ở trong phòng, gập đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Cô căng thẳng thì thích gặm móng tay.
Giờ phút này, ngón tay ở ngay khóe miệng cô…
“Tỉnh táo Vân Thư! Tỉnh táo!” Vân Thự tự nói với chính mình, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Vân Thư nhắm mắt lại, trong lòng niệm từ một đến hai mươi, đồng thời hít thở sâu và thực hiện những việc này cùng một lúc, cho nên cô mới không còn lo lắng như trước nữa.
Hai phút sau, Vân Thư thu dọn đồ đạc rôi mở cửa.
Đầu tiên, cô lặng lẽ liếc nhìn đâu đó, phát hiện không có ai.
Lập tức, cô lặng lẽ bước vào phòng làm việc của Tạ Mẫn Hành như một tên trộm.
Lúc này, Vân Thư cũng không có tâm trạng thưởng thức phòng làm việc sang trọng của Tạ Mẫn Hành, cô lục lọi tìm kiếm, cuối cùng nhặt được một tờ giây A4 mới tỉnh trong ngăn kéo, cô lây ra một cây bút từ ống đựng bút. Lây điện thoại ra tìm kiêm trên mạng: Báo cáo tổng kết hàng năm của sinh viên!
Nhưng nội dung được tìm thấy không đúng, cho nên đã tìm kiếm lại lần nữa: Văn mẫu báo cáo tổng kết hằng năm!
Vân Thư xoa xoa tay: “Đây rồi, chính là nó.”
Trong phòng, Vân Thư múa bút thành văn, ngoài kia, Tạ Mẫn Hành luôn lơ đãng, cười khờ khạo.
Tạ Mẫn Thận đã xuống cầu thang , trong trang phục, thể thao, trông thấy anh trai cười ngốc nên hỏi: “Anh, anh cười gì đấy? Sao còn chưa chịu đi thay đô?”