Tạ phu nhân nghe được hai người họ trêu chọc ở cửa, bản thân không khỏi nở nụ cười, miệng con trai rất độc, hiện tại nhìn tình hình có lẽ hai đứa đó phải lĩnh chứng, nhưng cũng tốt, xem như là chặt đứt ý niệm với Cao Duy Duy, nêu so sánh Cao Duy Duy với Vân Thư, trong lòng Tạ phu nhận vân là lựa chọn Văn Thư, dù sao, rễ chính miêu hông, gia đình trong sạch, con người quả thật có dáng vẻ tinh xảo xinh đẹp.
Tạ phu nhân xuống lầu, sau đó Tạ Mẫn Hành với Vân Thư cũng xuống lầu, Tạ Mẫn Hành nói với ông nội Tạ: “Đi đây, ông nội.
”
“Ừm ừm, chú ý an toàn.
Lái xe chậm chút.
” Ông nội Tạ dặn dò.
Vân Thư: “Biết rồi.
”
Sau mười giờ ba mươi phút, hai quyền sổ đỏ đến tay mình, Vân Thư nhìn số đỏ không thể tin được, dọc theo đường đi cử lật xem mãi, đến nỗi có thê thuộc lòng dòng chữ bên trên.
Kết hôn rồi, thực sự nhận được giấy chứng nhận rồi.
Tại sao mình lại hoang đường như vậy chứ? Mình vẫn chưa trang điềm lại, phần trên mũi không đồng đều, chân tóc lộ ra ngoài, SaO mọt mình lại bị lệch rồi? Móng tay Vân Thư luôn ân lầy quyền SỐ đỏ, Tạ Mẫn Hành nhìn cô nhiều lần, cuối cùng cầm lấy giây ‹ chứng nhận kết hôn từ trong tay cô: “Đề hai quyên này ở chỗ tôi trước đi.
”
“Tôi vẫn chưa xem xong.
” Vân Thư đưa tay muốn cướp.
Tạ Mẫn Hành: “Cô đã đọc thuộc lòng rôi, còn chưa xem xong sao?”
Vân Thư đặt tay, lên cánh tay Tạ Mẫn Hành, lắc đầu: “Ừm.
Chưa xem xong.
”
Tạ Mẫn Hành nhìn thấy Vân Thư làm nũng, anh quay mặt ra ngoài cửa sô: “Lên mạng xem của người khác đi.
”
Vân Thư: “Tôi chỉ muốn xem tôi thôi.
”
Tạ Mẫn Hành mở tắm che nắng trên đỉnh đầu ra giúp Vân Thư, sau khi đây ra xuất hiện tắm kính nói: “Xem bản thân cô đi.
”
Vân Thư không đồng ý: “Tôi muỗn xem hình ảnh của tôi.
”
Tạ Mẫn Hành lấy điện thoại di động của mình ra ném cho cô: “Tự chụp ảnh tự sướng đi.
”
Vân Thư im lặng: “…” Tại sao quý ông và lãng mạn ‘khòng thể cùng tôn tại, tại sao lại thẳng như vậy.
Cô câm lấy điện thoại, không phải vì chụp ảnh tự sướng mà là muôn xem điện thoại giới hạn chỉ phát hành năm chiếc trong truyền thuyết, màu tím xỉn lại năm trong tay Tạ Mẫn Hành, chiếc điện thoại này chính là thứ đồ chơi kỳ lạ.
Lực di chuyên của Vân Thư dường nhự chuyển sang điện thoại ngay tức khắc, một tay Tạ Mẫn Hành năm lây VÔ lặng, tay khác lại cầm lấy hai quyền số đỏ đặt vào túi áo trên ngực của mình, thành công cất giữ nó.
“Wow, Tạ Mẫn Hành, điện thoại này của anh giá bao nhiêu vậy? Nghe nói có tiền cũng không bán?” Vân Thư vừa nhìn vừa sờ, vừa tò mò hỏi: “Cảm giác mượt mà, hây, tôi chưa từng nhìn thấy màu này, thứ này đắt ở đâu vậy?”
Vân Thư là cô chủ nhà họ Vân nên mấy trang sức vàng bạc hàng hiệu, đồ trang sức xa xỉ cô cũng có, chỉ là Sợ cô không có thời gian đi tìm hiểu.
Nhưng Vân Thư lại tò mò chiếc điện thoại này rất lâu.
Tạ Mẫn Hành: “Tần Ngũ tặng, e muốn thï tặng cho cô đó.
”.
Danh Sách Chương: