Chương 553
Vương San: “Cậu không hiểu, mẹ cậu nổi tiêng rôi, nhỡ đâu lộ ra, sân bay sẽ tê liệt mất?”
Đàm Nhạc: “Từng thấy người tự tin, nhưng chưa bao giờ thây tự tin như này.”
“Trước tiên tới nhà cô đã, đợi ba về rồi về nhà.”
Vừa hay trong nhà không có ai, chỉ có bốn hồ y tỉnh, Đàm Nhạc không.
muốn về nên theo Vương San về nhà.
Trên đường đi, Vương San hỏi: “Cậu muôn đên công ty của chúng tôi không? Tiểu Thư đang ở công ty, giờ là một cô gái mũm mĩm, rất đáng. yêu, con mắt của cậu đúng là không tôi.”
“Haizz, cậu thật sự không muốn đi thăm sao?”
“Không muốn.”
Vương San không ngờ Đàm Nhạc sau mười năm chờ đợi lại nghĩ thoáng nhanh như vậy: “Nhưng. cậu nghĩ thế cũng tốt, dù sao cậu cũng không tranh được với Tạ Mẫn Hành, giờ câu ta nghiện chiều vợ lắm, cậu có thể tưởng tượng được không, Tiểu Thư ngày ngày đi làm tan làm đều được đón, có lúc còn dừng họp tới đón Tiểu Thư tan làm. Giáo dục trước khi sinh và khám thai cậu ta cũng đi theo, cơm trưa cũng do cậu ta chuẩn bị. Cậu à, nói thật, cướp cũng không cướp được.”
Đàm Nhạc: “Cô thích khen tình địch trước mặt tôi thế à?”
Vương San: “Tôi nói toàn là sự thật.”
Đàm Nhạc ha ha, anh ta không cần sự thật.
Anh ta đã buông bỏ chấp niệm mười năm, nếu nói thích, vẫn thích Vân Thư, nhưng chỉ là thích một cách thoải mái, không mơ tưởng, hơn nữa, từ những việc xâu mà ba anh ta đã làm, anh ta với Vân Thư kiếp này không thể tới với nhau.
“Cậu đã gọi điện cho ông ấy chưa?”
Vương San hỏi.
Đàm Nhạc lắc đầu: “Chưa.”
“Sao lại thế?”
Bệnh viện thành phố G nước Nam, Đàm Trung năm trên giường nhìn chằm chăm, không nói được, chỉ có thể di chuyển đôi mắt.
Điện thoại, mọi thiết bị liên lạc điện tử của ông ta đã bị hai mẹ con Chu Yên lây mật.
Người phụ nữ độc ác với trái tim độc ác, Đàm Trung hận không thể chém cô ta thành từng mảnh.
Chu Yên: “Ông xã, em xin lỗi, em không cô ý.”
Rõ ràng là đang xin lỗi, nhưng đôi tay run rây của Đàm Trung lại muôn giêt Chu Yên.
“Từ đầu anh không nên tới nước Nam, như vậy còn có thể giữ cơ thể, tuy không giữ được tiền, nhưng cơ thê là gốc của mọi thứ.”
Chu Yên: “Em không còn lựa chọn nào khác. Chồng à, anh có thể ở lại đây điều trị bệnh. Công ty em sẽ quản lý thay anh, trước mắt: em vân chưa muôn làm góa phụ.”
Cô ta vừa kết hôn không lâu đã thành góa phụ, danh tiêng sẽ không tốt.
Hai tuần sau, Đàm Nhạc nói: “Mẹ nhỏ, tôi muốn tới nước Nam.”
Vương San cũng cảm thấy mọi thứ quá kỳ lạ: “Tôi sẽ đi với cậu.”
“Không được.” Chu Yên là một người tàn nhân.
Trong mắt Vương San, Đàm Nhạc luôn là người trưởng thành chưa lớn, để anh ta tới nước Nam đối mặt với Chu Yên một mình, Vương San sợ Đàm Nhạc sẽ xảy ra chuyện không hay.