Chương 697
Hàn Khải Tử lúng túng cười nói: “Cô Lâm, thị trưởng Tạ ngôi ở ghế sau.”
Khi Lâm Khinh Khinh nhìn thầy vẻ mặt u ám trên khuôn mặt của người đàn ông, cô ấy cảm thấy tai họa sắp ập đến.
Tạ Mẫn Thận đóng sầm cửa lại khi bước ra khỏi xe.
Lâm Khinh Khinh nghe tiếng, lặng lẽ lùi lại một bước.
Lời nói của cô ấy khiến người đàn ông xấu hồ.
“Tôi đền tội, đền tội, anh muốn ăn gì tôi nâu cho anh.” Lâm Khinh Khinh muôn khóc, đúng là hoạ từ miệng mà ra.
Tạ Mẫn Thận: “Lâm Khinh Khinh, có phải tôi là người có thê mua được chỉ băng một bữa ăn không?”
Hàn Khải Tử lái xe đi trước.
Nếu cậu ta còn nhìn thêm thì cái mạng nhỏ cũng toi đời.
Lâm Khinh Khinh lùi lại từng bước, trong khi Tạ Mẫn Thận lại ép sát từng bước.
“Tôi sai rồi, về sau sẽ ít nói lại.” Lâm Khinh Khinh che trán.
Tạ Mẫn Thận mạnh mẽ gỡ tay cô ấy ra, giơ tay lên búng vào trán Lâm Khinh Khinh lần nữa.
Lần này anh ấy búng rất, rất nhẹ.
“Lần này búng cô không đau nữa đúng chứ?”
Anh ấy đã luyện máy lần lúc ở một mình.
Lâm Khinh Khinh gật đầu sợ hãi.
Tạ Mẫn Thận không khống chế được cường độ trong giọng nói, lớn tiếng hỏi: “Còn đau không?”
Lâm Khinh Khinh lập tức lắc đầu: “Không đau, không đau, không đau chút nào cả.”
“Được rồi, từ giờ trở đi tôi sẽ đánh cô băng lực này.”
Lâm Khinh Khinh: Sao anh ấy coi chuyện bạo lực là điêu hiên nhiên thê?
Lâm Khinh Khinh biết mình đã sai, vì vậy cô ây hỏi: “Hôm nay anh muôn ăn cơm hay mì?”
“Tôi muốn uống canh.” Tạ Mẫn Thận chọn đồ ăn.
Trong đầu Lâm Khinh Khinh lập tức hiện lên một món canh, cô ấy nói: “Được.”
Dưới gốc cây dương hoè xanh tươi, Tạ Mẫn Thận hài lòng nằm trên ghé, trong khi Lâm Khinh Khinh đang bận rộn trong bếp.
Anh ấy có thể nghe rõ tiếng Lâm Khinh Khinh nâu nướng, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cuộc sông bận rộn cả ngày của anh ấy lúc này mới thư thái.
Sau khi Lâm Khinh Khinh nấu xong, Tạ Mẫn Thận đứng dậy, mang ra chiếc bàn tròn nhỏ trong sân.
“Ông đâu? Sao ông còn chưa về?”
Từ lúc Tạ Mẫn Thận vào cửa đã không thấy ô ông nội Lâm, còn tưởng ông ây lại ra ngoài tán gẫu với hàng xóm.
Lâm Khinh Khinh cởi tạp dề, ngồi xuống, nói: “Ở quê có đám cưới, ông dân Tiêu Dực về quê rồi.”
Tạ Mẫn Thận: “Rời đi khi nào, tại sao không nói cho tôi biết? Đi như thế nào?”
“Hôm nay vừa đi, đi tàu về.” Lâm Khinh Khinh bưng canh cho Tạ Mẫn Thận: “Uống đi, hôm nay Tiểu Dực sẽ không giành với anh.”
“Tại sao không nói với tôi, tôi sẽ cho xe đưa ông vê, người già ‘dẫn theo đứa trẻ đi tàu không tiện.” Tạ Mẫn Thận trách măng Lâm Khinh Khinh là người vô tâm.