Ông bà Vân nghe tin cũng chạy đến theo, đợi Vân Thư đến thì ông bà Vân đã có mặt ở đây, bà Vân giữ chặt tay Tạ phu nhân an ủi: “Chị, đừng lo lắng, Mẫn Tây sẽ không sao đâu.
Bọn trẻ đã lớn rôi, ,còn là những đứa trẻ thông minh nữa.
”
Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư đến trước mặt: “Sao hai người lại chạy ra ngoài vậy?” ĩ Bởi vì Vân Thư với Tạ phu nhân luôn mở cửa sổ nên mặt Vân Thư lạnh đến đỏ bừng.
Thầy vậy, trong lòng Tạ Mẫn Hành hiện lên đau lòng, hai tay nâng lên áp vào mặt Vân Thư.
“Đặt tay dưới nách anh đi, sưởi ấm cho em.
”
Vân Thư kinh ngạc “A” một tiếng.
Là ba mẹ, bắt kể lúc nào cũng đều quan tâm đến con cái đầu tiên, sau khi Vân Thư tiến vào phòng, ánh mắt ông bà Vân vẫn luôn nhìn con gái, không ngờ lại nhìn thấy được cảnh này.
Ông Vân vui mừng gật đầu, nhìn thấy trong mắt con gái chỉ có Tạ Mẫn Hành, hốc mắt ông ây ng đỏ, vừa đến mùa đông đã có người con trai khác dùng tay sưởi âm tay với tai con gái mình thay ông ấy rồi.
Tạ Mẫn Hành đáng để phó thác.
Vân Thư bình tĩnh nhìn Tạ Mẫn Hành, hai mươi năm trước có ba sưởi âm cho cô, nhưng bắt đâu từ năm nay, cô lại được Tạ Mẫn Hành nâng niu trong lòng bàn tay.
Tạ Mẫn Hành nhíu mày bá đạo mệnh lệnh Vân Thư: “Giơ tay lên.
”
Vân Thư nhẹ nhàng giơ tay lên, đặt bàn tay dưới nách Tạ Mẫn Hành, ánh mắt bồi rồi, hai gò má nóng lên, cả người Vân Thư bỗng có làn nhiệt nóng lướt qua.
Vân Thư nhớ đến cảm giác này, ấm áp như ba mình.
Mặt được nâng lên, lỗ tai bịt kín, giọng nói đêu là tiếng VÙ VÙ: “Mẹ ở nhà không tĩnh tâm được, hơn nữa mẹ cũng không yên tâm, nên em trực tiếp dẫn mẹ ra ngoài.
”
“Lát nữa em và me ở chỗ này, đừng đi ra ngoài.
” Tạ Mẫn Hành lo lăng, nêu thật sự là kẻ thù, vậy thì Vân Thư với mẹ đi ra ngoài cũng sẽ gặp nguy hiễm.
Vân Thư rút tay về, túm lầy tay Tạ Mẫn Hành đang đặt trên má cô, kéo anh ra ngoài cửa.
Trên hành lang, Vân Thư hỏi: “Anh đã tra qua trường của Mẫn Tây chưa?”
Tạ Mẫn Hành nhíu mày: Quên chuyện này đi.
Buồi sáng Vân Thư còn cô ý hỏi qua anh.
Vân Thư nhắc nhở: “Hay là anh điều tra đi, tôi lo Mẫn Tây không còn đi học ở trường Thương Kiều nữa.
”
Tất nhiên Thương Kiều rất thanh cao, hiệu trưởng Thương Kiều cũng rất chậm nhiệt, bình thường ông ây sẽ không đi theo con đường giông trường công, ngay cả thi cử cũng rất ít, đên trường nhận thưởng, Vân Thư nghi ngò Tạ Mẫn Tây không học ở Thương Kiểu nữa.
Vân Thư quen thuộc với Thương Kiều không thua gì công ty nhà mình.
Tạ Mẫn Hành trực tiếp đồng ý: SEO CC Tạ Mẫn Hành dặn dò điều tra, chỉ chốc lát sau đã tra được Tạ Mẫn Tây đã không còn đi học ở Thương Kiều từ học kỳ một, mà là tự tìm người, đi đến một trường học nhỏ… là trường trung học Thập Tam thành phô A.
Tạ phu nhân tức giận suýt chút nữa ngât đi: “Tại sao đứa nhỏ này lại như vậy.
”
Vân Thư lôi kéo Tạ Mẫn Hành: “Em đến xung quanh Thập Tam tìm, các Kệ! phái người đi đến nơi khác tìm.
”
Danh Sách Chương: