Mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn dáng vẻ cọn trại bị Tạ Mẫn Tây mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tức giận đánh vào, không khí, lập tức quên mất bà ấy sợ Vân Thư, có loại tư thái lưu manh đường p hé: “Nhà tôi có đồ gì của cô?
Tôi nói Bi cô biết, cô đừng nghĩ dựa vào nhà chúng tôi, nhà chúng tôi không cân con dâu như cô, cô cũng đừng nghĩ chiếm tiện nghi nhà tôi.
”
Vân Thư trợn mắt trước mặt mẹ Lưu Hạo Trạch: “Bác gái, nêu hai đứa nhỏ không có khả năng, vậy thì xin hãy trả lại tảng đá hôm qua em gái tôi đã tặng cho mấy người.
”
Mẹ Lưu Hạo Trạch: “Chỉ một tảng đá ghẻ, tôi không biết ném ở đâu rồi, bao nhiêu tiền? Bồi thường cho cô chẳng phải là được rồi sao.
” Đồ nhà quê, Khi một khối đá còn chạy đến cửa đòi lại.
Tạ Mẫn Thận nhìn nửa ngày, anh ấy kéo hai cô gái phía trước lui, xung phong ra trận, tự mình tiến lên: “ðác gái, tảng đá ghẻ đó là quà mừng sinh nhật lân thứ Phi lãm của Mẫn Tây nhà chúng tôi, là anh cả tôi nhặt được, có ý nghĩa rất lớn, bà hãy tìm kỹ lại đi, tìm thây thì hãy đưa cho chúng tôi.
Nếu không thê tìm thấy, thì tôi sẽ không ngại kiện mây người.
“Cậu, một tảng đá còn kiện sao, chúng ta đi tìm.
” Đúng là đẹp trai dễ làm việc, mẹ Lưu Hạo Trạch trở về phòng tìm khối “đá ghẻ” mà mọi người gọi.
Lựu Hạo Trạch đứng ở một bên, rụt cổ, len lén liếc mắt nhìn Tạ Mẫn Tây, muôn đi lên nói chuyện nhưng lại không dám.
Tạ Mẫn Tây vừa trải qua chuyện vừa rồi, cô ấy nhìn thẳng Lưu Hạo Trạch, cô ấy thật sự không hiểu tại sao mình lại bị mù đến mức này.
Lưu Hạo Trạch phát hiện Tạ Mẫn Tây đang nhìn cậu ta, lại cúi đầu thấp hơn.
Vân Thư thật sự không nhìn nổi Lưu Trạch, thật sự là Không có tiền.
Mẹ Lưu Hạo Trạch tìm ở trong tủ, trên ghế sofa: “Kỳ lạ, nhớ là tối qua ném ở đây mà.
”
Ánh mắt Lưu Hạo Trạch nhìn khắp xung quanh, ngón tay cọ cọ, không nhìn ai cả.
Vân Thư nhịn không được muốn chửi bới: Không chỉ không có tiền đồ mà còn lẳng lơ.
Tạ Mẫn Thận để ý đến điểm khác thường, bước qua, cánh tay đặt lên cổ Lưu Hạo Trạch: “Cậu nhóc, tốt nhất cậu nên lấy nó ra cho tôi, đừng để tôi đánh cậu.
” Nói xong khủÿu tay dùng sức hung hăng kẹp lây đầu Lưu Hạo Trạch.
Lưu Hạo Trạch rụt bả vai điên cuồng gật đầu, lúc này Tạ Mẫn Thận mới buông ra, Lưu Hạo Trạch được giải phóng I nhanh chóng chạy về phòng mình lây “tảng đá ghẻ”, nhìn thây Tạ Mẫn Thận cương nghị, lập tức dâng hai tay lên cho.
la Mãn Tây: “Vốn tôi muôn giữ lại để làm kỷ niệm, xin lỗi Tây Tây.
”
Tạ Mẫn Tây nhận lấy kiểm tra, may mắn vẫn còn nguyên vẹn: “Được rôi.
Đừng gọi tôi là Tây Tây, thật kinh tởm.
”
Mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn thấy “tảng đá ghẻ” bị con trai cất đi, chỉ vào Lưu Hạo Trạch: “Đồ của cô ta thì có gì mà giữ chứ? Con bị mù sao.
”
Lưu Hạo Trạch bị trách mắng, không dám trả lời.
Vân Thư lắc đầu, dáng vẻ này của Lưu Hạo Trạch xem ra là được ba mẹ của cậu ta ban cho.
Tạ Mẫn Tây lấy lại được đồ của mình, không muôn ở lại lâu nhà người ta nữa nên mở miệng nói: “Chị dâu, anh hai, chúng ta về thôi.
”
Vân Thư không thèm để ý đến Tạ Mẫn Tây, mà rất tò mò Lưu Hạo Trạch: “Có phải tiêu khu của máy người sắp phá bỏ không?”
Mẹ của Lưu Hạo Trạch nghe thấy thì căng thẳng: “Tôi nói cho cô biệt, con trai tôi với cô ta chưa xảy ra chuyện gì cả, đừng hòng muôn nhà tôi bôi thường.
” Lúc này sợ gì cũng điều vô ích, muôn đòi gì cũng vô ích.
Danh Sách Chương: