Chương 212
Vân Thư lắc đầu: “Không, em chỉ đề phòng thôi. Chồng à, tại sao bất động sản Hạo Tường lại đổi đối thủ cạnh tranh thành nhà họ Tạ?”
“Không tự lượng sức mình, em không cần lo lắng nhiều như vậy. Ăn thịt đi.”
Vân Thư: “Ò, được. Cho em mượn điện thoại anh dùng đi.”
Tạ Mẫn Hành trực tiếp đưa điện thoại cho Vân Thư: “Đang ăn cơm dùng điện thoại làm gì?”
“Like bài cho em.”
Vân Thư xem điện thoại di động của Tạ Mẫn Hành, nhìn thấy giao diện trò chuyện, từ ˆ “Tiểu ,Ihư”” thành Bo.
Mô thấy hình nền của giao diện trò chuyện, Vân Thư chỉ lắc đầu, “nhàm chán.”
Tạ Mẫn Hành lại gắp thêm một miếng thịt lớn khác lên đ ĩa của Vân Thư: “Thịt chín rồi.”
*Ò, anh cũng ăn đi. Em đi vệ sinh.”
Vân Thư đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
bóng lưng quen thuộc còn có một người phụ nữ đang khoác cánh tay ông Tạ.
Nếu là người bình thường, Vân Thư sẽ mặc kệ, nhưng người này là ông ta.
Vân Thư nghĩ thầm: Ba, sao ba lại ở đây? Người phụ nữ đó là ai?
Vân Thư không vào nhà vệ sinh, mà đi theo họ vệ phía trước.
Nhìn họ đi vào phòng bao.
Vân Thư không tiện vào, chỉ đứng đợi ở cửa, cứ một lúc lại thò đầu ra một lúc lại rụt đầu vào.
Một lúc sau, thấy họ không có dấu hiệu ra ngoài, Vân Thư ngó quanh rồi rời đi. Trên đường đi Vân Thư nói với vẻ phân vân: Có nên nói cho Tạ Mẫn Hành không?
“Tại sao em đi lâu thế?”
Các món ăn trên đ ĩa của Vân Thư sắp chất thành một ngọn núi rôi, Tạ Mẫn Hành đặt đ ĩa của mình trước mặt Vân Thư: “Cả hai đều là của em.”
Sau khi Vân Thư ngồi xuống: “Chồng, tối nay ba chúng ta có xã giao gì không?”
“Sao thế? Mẹ hỏi em à?” Tạ Mẫn Hành khó hiểu.
Vân Thư nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cũng lo lắng mình nghĩ nhiều nên gật đâu: “Có à?”
Tạ Mẫn Hành hiểu là Tạ phu nhân đã hỏi, nên nói: “Nói với mẹ, tôi nay ba ăn tối với chính quyền thành phô.”
“Ò, vâng vâng.”
Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Nghe đến đây, Vân Thư cảm thấy an tâm hơn rất nhiêu: “Hóa ra là ba đang ăn tôi với chính quyên thành phố, bảo sao lúc nãy em vừa gặp ba. Nhưng em không chào hỏi.”
Tay Tạ Mẫn Hành khựng lại: Em gặp ở đâu?”
“Là phòng riêng ở Thuỷ Vân Gian, sao thê? Anh muôn đi tới đó không?
Nêu anh tới đó thì em phải làm sao?”
Tạ Mẫn Hành bình tĩnh lau miệng: “Mau ăn đi, anh đi thanh toán.”
Tạ Mẫn Hành đứng dậy, tay áo sơ mi của anh đã được xắn lên một nửa, bây giờ trông hơi xộc xệch trên cánh tay cứng cáp của anh, Vân Thư nhìn chông mình, nhìn thế nào cũng thầy bô mắt, nhát là lúc bằng lòng trả tiền cơm cho cô, cuồn hút chêt đi được.