Chương 487
Nếu không cũng sẽ không gả cho người đàn ông lớn hơn cô ta hai giáp.
Cách xưng hô của Đàm Trung với Chu Yên trở thành Tiểu Diễm.
Sau khi Vương San biết được lại cảm thấy buồn nôn: “Tuổi lớn vậy rồi mà còn Tiểu Diễm, một người không ngại gọi, một người lại đồng ý, thật không biết da mặt dùng để BẮhh gì. 1 Vương San gả vào nhà họ Đàm đã đội hệt người giúp việc, người mới đều cùng một lòng với Vương San: “Phu nhân, cô cứ nhìn người phụ nữ đó cướp ông chủ như vậy sao?”
Vương San nhướng mày: “Cô ta cướp thì cướp, cho cô ta cướp, bọn họ ngủ với nhau tôi cũng không thèm để ý.
“Phu nhân.” Người giúp việc không biết trong lòng Vương San nghĩ như thế nào, chỉ biết là tức giận.
Vương San: “Được rồi, nửa già mà thôi.”
Lời nói của Vương San vô tư rơi vào lỗ tai Chu Yên.
Dù sao Chu Yên cũng không quan tâm gì nữa, tôi nay cô ta sẽ cướp đi người đàn ông của Vương San.
Chu Yên đi đến một góc, lấy điện thoại ra gọi cho người của Nam Liêu: “Giúp tôi điều tra vợ của Đàm Trung thường xuyên đi đầu.”
“Lại là mệnh lệnh của công chúa sao?” Người đẳng kia hiền nhiên không vui.
Bọn họ là nằm vùng ở nước Bắc, sao lại biên thành Hạt ni Di †rong tay người phụ nữ này vậy?
“Không phải, nếu các người không làm, nhiệm vụ của Nam Liêu sẽ không xong. Các người xem rồi làm đi.” Chu Yên nói xong tự mình cúp điện thoại.
Hiện tại Nam Liệu cần cô ta nên bọn họ sẽ điều tra dầu vết của Vương San.
Chỉ là hy vọng Vương San đừng có làm gì để cô ta phát hiện, nêu không, cô ta sẽ giết Vương San.
Dưới ánh mặt trời, Vương San bơi ở hồ bơi; “Phu nhân, đừng ‹ để làn da rám năng, cô là người mẫu, trắng mới đẹp.” Người giúp việc của Vương San thật sự quan tâm, chẳng những tận tình khuyên cô ta duy trì hôn nhân mà còn lo cho sự nghiệp của cô ta.
y dôi Vương San “ào ào” chui ra khỏi mặt nước: “Chính vì tôi là người mẫu nên mới phải dựa vào bơi lội để giữ dáng.
Tôi đã ba mươi tuổi rồi, không thể so sánh với mây cô gái hơn hai mươi tuội được, đương nhiên cũng không thể như ngôi sao nữ quá thời nào đó, hơn nửa trăm tuổi còn dựa vào làm tiểu tam nuôi sông bản thân.” Tiếng cuôi cùng chính là nói cho Chu Yên nghe.
Từ trường của Vương San và Chu Yên không hợp, nêu không cũng sẽ không luôn tìm cô ta.
“Mang điện thoại của tôi tới đây.”
Người giúp việc cuống quít đưa qua: “Phu nhân xem một chút, đừng để rơi xuông nước.”
“Yên tâm đi, đừng nói nhiêu. Tôi gọi điện thoại cho Đàm Nhạc, ba cậu ta nuôi hồ ly, ở nhà, cũng không vê nhà một chuyến.” Vương San câm điện thoại bám số Đàm Nhạc.
“Alo, con trai kế.”
“Cút!” m thanh của Đàm Nhạc không thân thiện.
Vương San tức giận trừng mắt: “Cậu đang ở đâu, trong nhà có một hồ ly tỉnh Có biết hay không. Cậu quay lại ngay.”
Đàm Nhạc: “Cô không phải hồ ly tinh sao.”
*.. Đàm Nhạc, tôi là mẹ kế của cậu.”
“Có gì cứ nói, có rắm cứ thả.”