“Có phải các người cảm thấy chỉ dựa vào nắm đấm của mình là đủ để tung hoành thiên hạ được rồi hay không?”
“Người ban nãy cũng chỉ là một tên lâu la thôi”.
“Đến một tên lâu la mà các người còn không bì được”.
Mọi người chỉ mong có thể chôn vùi đầu mình xuống cát dưới lòng bàn chân.
Lý Phong nhìn những người xung quanh rồi nói hờ hững: “Kể từ ngày hôm sau, tất cả mọi người phải tập luyện gấp đôi!”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh đáp, âm thanh vang dội!
Vài tiếng đồng hồ sau, hội quán Kim Đao.
“Cái gì!?”
Rắn Độc nhìn con dao đã gãy trong tay Điền Nhất Đao, gương mặt ông ấy toát ra vẻ kinh sợ tột cùng!
“Thảo nào! Thảo nào Nhược Nam thích cậu ta!”
“Còn trẻ như thế mà đã có giỏi đến mức này”.
“Nếu như cho cậu ta một cái thang, cậu ta có thể leo lên trời!”
Ánh mắt Rắn Độc thay đổi mấy lần, ông ấy quay người, vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng.
Sau khi Rắn Độc bỏ đi, ánh mắt Điền Nhất Đao thay đổi khó dò.
Câu nói ban nãy của Rắn Độc đang lởn vởn trong đầu hắn.
Một lúc lâu sau, Điền Nhất Đao cầm điện thoại ra, bấm một cuộc gọi.
Cuộc gọi ra ngoài tỉnh.
Điền Nhất Đao nói với giọng vô cùng trầm thấp: “Lôi đại ca, tôi chấp nhận lời đề nghị của anh”.
“Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn đích thân gi3t chết Đao Gia, tôi còn muốn chiếm cháu gái của lão, Diêu Nhược Nam!”
…
Tô Phương Hoa nhốt mình trong thư phòng ở biệt thự lưng chừng núi.
Anh ta đã không ra ngoài suốt ba ngày liền rồi.
Một phần là vì không có mặt mũi nào ra ngoài.
Còn phần khác, bây giờ mông anh ta vẫn còn ê ẩm.
Cơn phẫn nộ không tài nào kềm chế nổi.
Sự thù hận kết tụ không tan.
Khiến cho Tô Phương Hoa đứng bên bờ vực sắp sửa sụp đổ.
Lý Phong! Lý Phong! Nhất định anh ta phải gi3t chết cái thằng khốn nạn đó! Băm thây nó thành vạn khúc!
Nhưng mà bây giờ gia tộc đang nhốt anh ta trong biệt thự.
Ít nhất phải đợi đến khi tất cả mọi chuyện trôi qua.
Đợi đến khi mọi người dần dần quên hết mấy việc này.
Tô Phương Hoa mới có thể xuất hiện trước mặt công chúng một lần nữa.
Nhưng trong khoảng thời gian này, anh ta phải làm sao đây?
Vừa nghĩ đến cảm giác nhục nhã ấy là anh ta đã hận đến mức cắn răng nghiến lợi.
Bây giờ tối nào anh ta cũng nghĩ đến việc làm sao để gi3t chết Lý Phong.
Giày xéo Hứa Mộc Tình thật thảm.
Vào lúc này, thư ký mở cửa ra, anh ta đứng trước cửa rồi nói khe khẽ: “Cậu chủ, Hứa Thiên Tứ đến rồi, muốn gặp cậu ạ”.
“Không gặp! Bảo anh ta cút đi”.
Tô Phương Hoa rống lên mà không buồn quay đầu nhìn lại.
Thư ký vẫn đứng im tại chỗ, anh ta nói nhỏ nhẹ: “Hứa Thiên Tứ nói anh ta đến đây là để bàn bạc với cậu xem làm sao mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại, đồng thời giày xéo Hứa Mộc Tình”.
Anh ta vừa mới nói dứt lời, Tô Phương Hoa quay phắt lại.
“Kêu anh ta cút vào đây!”
Trong mắt Tô Phương Hoa, Hứa Thiên Tứ chính là một kẻ vô dụng.
Nếu là lúc bình thường, anh ta còn không buồn để mắt đến Hứa Thiên Tứ.
Nhưng mà câu nói ban nãy của thư ký lại hợp với mong muốn trong lòng Tô Phương Hoa.
Vào giờ phút này, Tô Phương Hoa chỉ có một ý nghĩ mà thôi.
Anh ta muốn chà đạp Hứa Mộc Tình, đồng thời giết quách Lý Phong đi!
Sau khi đi vào trong, Hứa Thiên Tứ nói thẳng.
“Cậu Tô, bây giờ tôi có một chiêu, không những có thể giúp cậu lột da rút gân của Lý Phong”.
“Mà còn có thể giúp cậu chà đạp Hứa Mộc Tình trước mặt Lý Phong”.
Hứa Thiên Tứ đến quá đúng lúc!
Tô Phương Hoa không tỏ thái độ gì ngoài mặt, anh ta đanh mặt mà nói: “Có gì muốn nói thì nói đi, anh có cách gì?”
Hứa Thiên Tứ nói thẳng với anh ta: “Hứa Mộc Tình có một người chị họ tên là Trương Diệu Diệu, bây giờ cô ta đang đi làm trong tập đoàn Tô thị”.