“Bây giờ thì tốt rồi, một cắc ông đây cũng không đưa nhé. Cho một mồi lửa thiêu trụi cái nhà hàng đó đi!”
Nhà họ Tiền làm về ngành ẩm thực.
Cũng được coi là đầu đàn ở thủ đô, họ nắm giữ rất nhiều chuỗi nhà hàng danh tiếng.
Đồng thời còn sở hữu hai khách sạn năm sao
Về lý mà nói, không đáng để đối phó với một nhà hàng nhỏ như Hải Giác.
Nhưng đối với Tiền Phủ Cương mà nói, sự tồn tại của nhà hàng Hải Giác là một mối nguy hiểm lớn.
Nói trắng ra nhà hàng Hải Giác là một cái gai lớn trông mắt ông ta, luôn không tuân theo quy định.
Thân là lão đại trong ngành, bình thường ông ta sẽ mời ông chủ những nhà hàng có tiếng ở thủ đô tụ họp.
Bề ngoài nói là muốn hợp tác cùng phát triển, mưu cầu sinh tồn.
Nhưng thực ra là muốn thâu tóm những người này vào tay mình, nghe theo mệnh lệnh của ông ta.
Nhưng bà chủ của nhà hàng Hải Giác-Phan Thúy Hoa, tính cách cũng giống như vẻ bề ngoài của cô ta.
Cao to vạm vỡ!
Cô ấy không những thường xuyên từ chối tham gia gặp mặt, thậm chí còn nhục mạ Tiền Phủ Cương trước mặt mọi người.
Điều này khiến cho Tiền Phủ Cương vô cùng mất mặt.
Càng không nói đến trước mặt những ông chủ trong ngành, thể hiện oai phong của mình.
Nếu là một nhà hàng bình thường, chỉ cần Tiền Phủ Cương nói một câu thôi là có thể khiến họ sập tiệm đóng cửa.
Nhưng riêng nhà hàng Hải Giác này, đã kinh doanh rất nhiều năm rồi.
Có tầm ảnh hưởng nhất định đến các tầng lớp trong ngành.
Không thể dùng những thủ đoạn bỉ ổi bình thường ông ta hay đối phó với người khác để xử lí nhà hàng Hải Giác được.
Vì vậy, Tiền Phủ Cương sẽ ngấm ngầm hãm hại.
Khiến cho tên tuổi nhà hàng Hải Giác ngày càng kém.
Đồng thời, cũng cắt đứt nguồn cung cấp nguyên liệu của nhà hàng họ.
Những nguồn cung cấp nguyên liệu đã dừng cung cấp cho nhà hàng Hải Giác, khiến cho họ không mua được một cọng rau trong thủ đô nữa.
Bây giờ nhà hàng này, cho dù ông ta không ra tay thì cũng chống chọi nổi quá một tuần!
Tiền Phủ Cương vốn dĩ muốn làm cho nhà hàng Hải Giác tự động đóng cửa.
Nhưng bây giờ con trai quý tử của ông ta lại phải chịu thiệt thòi ở nhà hàng này.
Điều này khiến cho Tiền Phủ Cương sao có thể ngồi yên được.
Tiền Phủ Cương lập tức gọi quản gia đến.
“Ông lập tức gọi điện cho nhị đương gia của hội Giao Long, nói tối nay tôi muốn mời cậu ta uống rượu ở chỗ cũ”
“Vâng!”
......
Nhà hàng Hải Giác.
Hai cha con Lý Phong và Hứa Hiếu Dương đang cơm no rượu say.
Vợ chồng Phan Thúy Hoa cũng ngồi ăn cùng.
Trong lúc nói chuyện phiếm, bỗng nhiên Phan Thúy Hoa thở dài.
“Ôi, tiểu Phong nếu em về sớm thì đã tốt hơn rồi”.
“Bữa cơm này có thể là bữa cuối cùng chị nấu cho em rồi”.
Lý Phong nhìn cái bụng bự Phan Thúy Hoa cười.
“Chị Thúy Hoa, không phải là chị bầu bí rồi đó chứ?”
“Nhưng sau mười tháng bầu bí, sinh em bé xong, không phải có thể tiếp tục nấu cho em ăn à?”
Thúy Hoa ngây người một lúc, cô ấy cúi đầu nhìn bụng mình, liền lấy tay che cái bụng mỡ của mình lại.
Tức giận nói: “Cái thằng nhóc này, mắt để đi đâu thế hả, tôi đây đã là mẹ hai đứa trẻ rồi!”
“Đã đến tuổi này rồi sao có thể bầu bí nữa!”
“Chị Thúy Hoa, nếu không phải chị bầu bí, vậy nhà hàng đang làm ăn tốt, sao chị lại đóng cửa?”
Phan Thúy Hoa nhìn Vưu Khoát Hải, hai vợ chồng cùng thở dài.
Vưu Khoát Hải nói: “Tình hình khi nãy, em đều thấy cả rồi”.
“Sau khi cái tên Tiền Phủ Cương đến thủ đô, ông ta đã dùng tiền mua lại nhiều chuỗi nhà hàng”.
“Trong đó, thậm chí còn có mấy nhà đã làm ăn lâu đời rồi, đều bị ông ta dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi chiếm lấy”.
“Cái tên Tiền Phủ Cương này, năm lần bảy lượt muốn dùng tiền mua lại nhà hàng của vợ chồng chị.”
Khi Phan Thúy Hoa nói, tay luôn nắm chặt đôi đũa.
Hai chiếc đũa sắp bị cô ấy bẻ gãy rồi.
“Em cũng biết, nhà hàng này đã có từ nhiều năm nay rồi”.
“Nhà hàng này lưu giữ hầu như tất cả những kỉ niệm đẹp của vợ chồng chị”.
“Bất luận như thế nào, vợ chồng chị cũng sẽ không bán nhà hàng này”.
“Trong khi vợ chồng chị có mâu thuẫn với họ, Tiền Phủ Cương hận một nỗi không thể nhóm một mồi lửa thiêu rụi cái nhà hàng này”.
Nói về mối hận của Phan Thuy Hoa với Tiền Phủ Cương, răng cô ấy nghiến ken két.
“Em chưa gặp cái tên Tiền Phủ Cương này, quả thực là một tên khốn!”
“Ở thủ đô có chuyện gì mà ông ta chưa từng làm!”
“Thế nhưng người khác lại không có cách nào để trị được ông ta, không những thế ông ta còn cấu kết với gia tộc họ Viên-một trong bốn gia tộc lớn”.
“Bây giờ hống hách không chịu được!”
“Chị nghe nói tên Tiền Phủ Cương này khi đi chỉ đi ngang!”
“Họ nhà cua!”
Nói xong, Phan Thúy Hoa vỗ mạnh xuống bàn.
Nhìn bộ dạng nghiến răng khiến cả người run lên của cô ấy, giống như muốn dùng cả bàn tay to như cái quạt đập vỡ vỏ cua vậy!
Nghe đến gia tộc họ Viên.
Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa đang ngồi bên cạnh bất giác nhìn nhau.
Hứa Hạo Nhiên nắm chặt bàn tay mũm mĩm của Viên Đa Đa, nhìn cô ấy với ánh mắt kiên định.
Rất hiếm khi Hứa Hạo Nhiên nghiêm túc như vậy, cậu ta nhìn Phan Thúy Hoa nói.
“Chị Thúy Hoa, chị yên tâm đi! Trước đây anh chị bị ức hiếp, là bởi vì anh rể em chưa về”.
“Bây giờ có anh rể em ở đây, có chuyện gì làm không giải quyết được”.
“Anh chị cứ yên tâm kinh doanh nhà hàng này, không chỉ mở lại nhà hàng này, mà nhà chúng em cũng có dự định mở thêm mấy chục chuỗi nhà hàng nữa ở thủ đô cơ!”
Phan Thuy Hoa cười: “Cái thằng bé này, nói phét mà không chuẩn bị trước”.
“Đậy là thủ đô, không phải là thị trấn nhỏ hạng bảy hạng tám đâu nhé”.
“Em đang nghĩ mở quán ăn vặt đấy à? Mà nói mở là mở, đóng là đóng”.
“Muốn mở nhà hàng ở thủ đô, thủ tục lằng nhằng lắm đấy nhé”.
Hứa Mộc Tình ngồi bên cạnh Phan Thúy Hoa, cô nắm tay Phan Thúy Hoa.
Nhìn khuôn mặt tròn trịa của Phan Thúy Hoa cười rồi nói.
“Cũng chính là vì chúng em không phải người trong ngành, nên mới muốn mời chị Thúy Hoa đầu tư cùng ạ!”
“Chị Thúy Hoa, em quyết định rồi. Tập đoàn Lăng Tiêu nhà em dự định thành lập một công ty về dịch vụ nhà hàng ẩm thực, vốn ban đầu là hai tỉ.
“Năm mươi phần trăm cổ phần công ty sẽ thuộc về chị, chị sẽ là giám đốc công ty!”
Mới nghe đến sẽ cho đi năm mươi phần trăm cổ phần, Liễu Ngọc Phân liền nhìn sang Hứa Hiếu Dương.
Bà ấy dùng tiếng Ninh Châu nói thầm với Hứa Hiếu Dương.
“Cho đi nhiều cổ phần thế?”
“Chúng ta có bị thiệt không vậy?”
Hứa Hiếu Dương cười rồi lắc đầu, ông ấy nhìn con gái với ánh mắt hoàn toàn tin tưởng.
Bây giờ Hứa Mộc Tình đã là một nhà lãnh đạo rất thành thục.
Mỗi quyết định cô ấy đưa ra, Hứa Hiếu Dương cảm thấy rất tin tưởng.
Nghe đến năm mươi phần trăm cổ phần thì cảm thấy rất nhiều.
Nhưng trên thực tế, tập đoàn Lăng Tiêu ở thủ đô không có bất kỳ một đối tác nào đáng tin cậy cả.
Thủ đô không giống như Thiên Môn, ở đây tình hình hỗn loạn, sâu không thấy đáy.
Chỉ cần bước sai một li là đi cả dặm.
Thân là chủ tịch hội đồng quản trị, ông cho rằng Hứa Mộc Tình làm như vậy là rất đúng đắn.
Bây giờ, nếu tập đoàn Lăng Tiêu muốn có chỗ đứng trong ngành kinh doanh nhà hàng ở thủ đô, nhất định rất cần người dẫn đầu như Phan Thúy Hoa.
Ban đầu, Phan Thúy Hoa còn nghĩ rắng Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên tiện mồm nói cho vui.
Nhưng khi cô ấy nói chuyện kỹ càng hơn với Hứa Mộc Tình, đồng thời khi Hứa Mộc Tình lấy Macbook ra giới thiệu về kế hoạch và tiềm lực phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu cho cô ấy xem.
Phan Thúy Hoa rất kinh ngạc!
“Chị nghe em!”
“Hóa ra cả nhà em giàu thế à!”