Trước khi Hứa Hạo Nhiên kịp nói hết câu, Hứa Mộc Tình đã đá cậu ta một cái.
Tính em trai mình như nào.
Cô biết quá mà.
Hứa Hạo Nhiên đang muốn nói, thì lại bị Hứa Mộc Tình trừng mắt một cái, lập tức rụt cổ, ngậm miệng lại.
Đám người nhanh chóng đến đình Chiêu Tử.
Cái đình này đã phần nào đổ nát.
Có thể thấy, với sự giảm sút dân số của các làng xung quanh, rất ít người lui tới đây.
Lý Phong đứng giữa đình liếc nhìn xung quanh.
Sau đó, Lý Phong đưa tay ra với Edek bên cạnh.
"Giáo sư, đưa tôi cái kim chỉ nam".
Cái này chính là la bàn cổ đại.
Thứ này đã được Lý Phong đào ra từ dưới phiến đá xanh lúc trước.
Đó là thứ mà Lý Mộc để lại cho Lý Phong.
Edek đưa cho Lý Phong một tấm đồng mỏng trước, sau đó là một chiếc thìa làm bằng đồng thau.
Hai cái này hợp lại thành kim chỉ nam ở Hoa Hạ cổ đại.
Lý Phong đặt la bàn vào lòng bàn tay.
Khi người bình thường đặt la bàn, chiếc thìa đặt ở chính giữa la bàn chắc chắn sẽ nghiêng.
Tuy nhiên, lòng bàn tay của Lý Phong lại vững vàng một cách bất thường, như thể anh đã tạo ra một mặt đất bằng phẳng.
Cái la bàn này được Lý Phong đặt trong lòng bàn tay không sai lệch một chút nào.
Sau đó Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình ở bên cạnh.
"Vợ à, em thổi vào nó một hơi đi".
Khi Lý Phong cầm la bàn, chiếc thìa ở giữa la bàn không hề di chuyển.
Nhưng khi Hứa Mộc Tình thổi nhẹ vào chiếc thìa.
Thì chiếc thìa đã quay tròn một cách kì lạ!
Rõ ràng, hơi thổi của Hứa Mộc Tình chỉ có thể làm bay một sợi tóc.
Thế mà chiếc thìa bằng đồng ở giữa la bàn lại không ngừng quay.
Tốc độ càng ngày càng nhanh.
Lúc này Lý Phong đột nhiên thu tay lại!
Cảnh tượng kỳ lạ lại xuất hiện!
Ban đầu, la bàn và thìa đồng đều đặt trên lòng bàn tay của Lý Phong.
Nhưng mà, khi Lý Phong thu tay lại, hai thứ này liền lơ lửng trên không trung!
Ngay cả Edek có kiến thức sâu rộng và đội khảo cổ xung quanh ông ấy cũng sững sờ trước cảnh tượng như vậy!
Họ đã đến nhiều nơi trên thế giới.
Cũng nhìn thấy nhiều di tích do các nền văn minh cổ đại để lại.
Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng nào kỳ dị như vậy trước mắt.
Hứa Hạo Nhiên không ngừng dụi mắt, cậu ta nghĩ mình đã nhìn nhầm.
Khi Hứa Hạo Nhiên bước tới và định dùng tay chạm vào nó.
Chiếc thìa đồng đang quay với tốc độ cao đột ngột dừng lại.
Cán của chiếc thìa chĩa thẳng vào Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên bị sốc.
Vội vàng chạy sang một bên.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là cán của chiếc thìa đồng cứ một mực hướng vào Hứa Hạo Nhiên!
Không cần biết Hứa Hạo Nhiên chạy đi đâu.
Nó đều sẽ đi theo Hứa Hạo Nhiên.
"Đậu! Anh rể, thế này là thế nào!?"
"Tại sao thứ này cứ chĩa vào em thế?"
Lý Phong lúc đầu cũng thấy có chút kỳ quái.
Nhưng ngay sau đó anh đã phản ứng kịp và lập tức hỏi Hứa Hạo Nhiên.
"Ngày sinh tháng đẻ của em là ngày bao nhiêu?"
"Hả?"
Khi Lý Phong đột nhiên nhắc đến ngày sinh, Hứa Hạo Nhiên lúc này lập tức ngây ra.
"Anh rể, sao em biết được? Anh phải hỏi thầy bói chứ".
Lý Phong đang định nói, Hứa Mộc Tình bên cạnh liền nói ra ngày sinh nhật của Hứa Hạo Nhiên.
Lý Phong nghe xong lập tức duỗi năm ngón tay phải ra.
Rung nhẹ trong không khí mấy lần.
Động tác của Lý Phong rất giống với mấy thầy bói trong phim truyền hình.
Động tác này của Lý Phong khiến Hứa Mộc Tình và những người bên cạnh ngây ra.
"Oa, anh rể, anh giỏi quá!"
"Anh còn biết xem bói nữa cơ đấy".
Lý Phong cười nhạt nói: "Không phải anh đã nói với em sao, khi còn bé đi ăn xin ở ven đường anh đã gặp một lão ăn mày".
"Ông ấy đã dạy anh mẹo này".
Mọi người gần đó, bao gồm cả Edek, bất giác trợn tròn mắt.
Không ai tin lời Lý Phong.
Hành động này của Lý Phong lại mở mang thêm tầm mắt cho Hứa Mộc Tình.
Thường ngày, Lý Phong giống như một viên kẹo dẻo, luôn dính lấy mình.
Ngày nào cũng cười hihi bắt nạt mình.
Hứa Mộc Tình hiếm khi nhìn thấy mặt thật của Lý Phong.
Cũng không rõ Lý Phong có bao nhiêu mặt.
Hơn nữa ở với Lý Phong càng lâu, tiếp xúc càng nhiều, Hứa Mộc Tình càng có thể cảm nhận được sự đa dạng của Lý Phong.
Theo quan điểm của Hứa Mộc Tình, Lý Phong đơn giản là một người toàn năng.
Thật tuyệt khi có một người chồng như vậy!
Ngay sau đó, Lý Phong đã tính được ngày sinh tháng đẻ của Hứa Hạo Nhiên.
Anh nói với Hứa Hạo Nhiên.
“Ngũ hành của em thuộc nguyên tố Kim, khi sinh ra dương hỏa khá nặng”.
"Quỳ Thủy khá nhẹ, vì vậy la bàn mới chỉ vào em".
"Nói cách khác, việc tìm đường đi tiếp theo là tùy thuộc vào em đó".
"Hả?"
Hứa Hạo Nhiên chỉ vào mình.
"Anh rể, em không quen nơi này, sao em biết đi hướng nào tiếp được?"
Lý Phong suy nghĩ một chút: "Nói cho anh biết, trong lòng em giờ điều làm em khó chịu nhất là cái gì?"
Hứa Hạo Nhiên vừa khóc vừa nói: "Tất nhiên đó là tình yêu tan vỡ rồi".
"Thế so hai cuộc tình với nhau, cái nào đau hơn?"
Hứa Hạo Nhiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng ôm trán thở dài thườn thượt.
"Cả hai đều đau".
"Lần đầu tiên là Âu Dương Diểu Diểu, lần thứ hai là Viên Đa Đa".
"Chữ Diểu, có ba chữ thủy". ( Cấu tạo chữ tiếng Trung)
"Thêm chữ đa (nhiều) trong Đa Đa nữa".
Lý Phong hai mắt sáng lên, lập tức nói: "Anh biết rồi, vậy chúng ta sẽ đi theo hướng dòng nước".
"Hơn nữa, cuối cùng sẽ được đến được nơi mà các dòng nước hội tụ".
Sau đó, Lý Phong ngay lập tức đưa tay ra với Hứa Hạo Nhiên.
Trước khi Hứa Hạo Nhiên kịp phản ứng, Lý Phong đã bứt một sợi tóc trên đầu Hứa Hạo Nhiên.
Lý Phong để sợi tóc này vào thìa của la bàn.
Sau đó, anh vỗ nhẹ nó ba lần bằng cả hai tay.
Đột nhiên, la bàn đang lơ lửng trên không, nhanh chóng rơi xuống đất!
"Ầm!"
Lý Phong nhấc chân trực tiếp giẫm nát la bàn.
Sau khi la bàn bị giẫm nát, bên trong liền xuất hiện một cái Bát Quái.
Lý Phong nhặt Bát Quái bỏ vào trong túi, sau đó hỏi Lý Đông Đông.
"Có bất kỳ dòng nước xung quanh đây không".
"Những dòng nước này phải kết hợp lại với nhau để tạo thành một hồ nước"
Lý Đông Đông gật đầu: "Có thì có, nhưng chúng ta phải trở về làng Song Ngư".
"Sau làng có một cái hồ rất đẹp".
Khi Lý Đông Đông nói điều này, Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức bật dậy.
Cậu ta chỉ lên bầu trời trên đầu và nói: "Không phải đấy chứ, chúng ta trở lại làng Song Ngư thì đã là đêm rồi".
"Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra ở nơi đó vào ban đêm chứ?"
Hứa Mộc Tình thì thào: "Hay là, cắm trại ngoài làng mà không vào làng thì sao?"
Kỳ thật, Hứa Mộc Tình trong lòng cũng có phần sợ hãi.
Edek gật đầu: "Tôi đồng ý".
"Tôi không tin vào ma và thần thánh, nhưng không có nghĩa là tôi không kính sợ".