Ban đầu Lý Phong và Tôn Bá Đương cách nhau khoảng mười mấy mét.
Nhưng chớp mắt một cái khoảng cách chỉ còn một bước.
Lý Phong di chuyển, lướt qua Tôn Bá Đương.
“Vút!”
Sau một cơn gió, Lý Phong đã đứng bên cạnh Cam Hưng Bá.
Lúc này, Lý Phong đã cầm trên tay một chiếc áo choàng màu lam.
Cam Hưng Bá ngạc nhiên đến mức há hốc mồm miệng!
Bởi vì huyền thoại của Phú Châu, đường đường là tông sư cao thủ.
Lúc này, toàn thân chỉ còn sót lại một cái quần đùi.
Tôn Bá Đương đứng trong gió, mặc dù không rét lắm nhưng khuôn mặt lão đã trắng bệch!
Lão run lên!
Toàn thân run lên vì tức giận!
“Thằng nhãi ranh, mày dám làm nhục tao, hôm nay tao và mày nhất định một mất một còn!!”
Tiếng gào thét dữ dội.
Hàng chục cửa sổ trên tầng thượng bị vỡ ngay lập tức.
Một luồng khí ngột ngạt quét về phía Lý Phong và Cam Hưng Bá.
Sắc mặt Cam Hưng Bá thay đổi, hắn định đứng dậy, nhưng bàn tay của Lý Phong đã nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
Lúc này, Cam Hưng Bá đột nhiên phát hiện bàn tay của Lý Phong rất lạnh.
Một cơn lạnh buốt truyền tới từ bàn tay của Lý Phong, qua lớp quần áo dày cộp vẫn khiến Cam Hưng Bá toàn thân rùng mình.
Khi Cam Hưng Bá quay đầu nhìn lại, hắn thấy bàn tay của Lý Phong giống như một viên ngọc trắng.
Hơn nữa, dưới màn đêm đen, bàn tay của anh sẽ phát ra một chút ánh sáng!
Ánh sáng này giống như những vì sao trên bầu trời đêm, lộng lẫy chói mắt.
“Lầu cao trăm thước đầy nguy hiểm, chỉ dùng tay không để hái sao”.
Lý Phong nói xong câu đó, đột nhiên xoay người.
Lúc này, Tôn Bá Đương sửng sốt! Kinh hoàng!
Sợ hãi!
Nhìn bàn tay Lý Phong sáng chói như bầu trời đầy sao.
Tôn Bá Đương hét lên đầy kinh hoàng: “Trích Tinh thủ?”
Lúc này, trên người Tôn Bá Đương không toát ra một chút phong thái nào của một vị tông sư.
Huyền thoại Phú Châu ban nãy còn đang kêu gào đòi giết chết Lý Phong, giờ lại đột nhiên quay đầu bỏ chạy!
“Chạy?”
“Đã đến đây rồi, có chạy được không?”
Không thấy Lý Phong có thêm hành động nào, anh chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo lại.
Ngay lập tức!
“Bộp!”
Trong không trung, một vài cái bóng đột nhiên lóe lên.
Tôn Bá Đương đã chạy nhanh đến cửa sân thượng, chuẩn bị rời đi, cơ thể đột nhiên bị giữ chặt lại.
Ngay sau đó, lão bị một lực không thể giải thích được kéo lại với tốc độ còn nhanh hơn trước! Bay ngược lại!
“Rắc!”
Kèm theo đó là tiếng va chạm xương.
Lý Phong nắm cổ Tôn Bá Đương.
Tôn Bá Đương, huyền thoại Phú Châu!
Tông sư cao thủ!
Bây giờ giống như con gà bị nhổ lông, bị Lý Phong nắm cổ, treo lơ lửng trên không!
Đúng lúc này, vang lên tiếc bước chân của hai người từ lối vào của sân thượng.
Đồng thời còn có cuộc trò chuyện của một người đàn ông và phụ nữ.
“Em gái, em đừng lo”.
“Ông nội ra tay, thằng nhãi quê mùa đó chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha mạng”.
“Nhìn bầu trời trên tầng thượng bây giờ yên tĩnh như thế này, anh sợ là hắn đã bị ông nội đánh cho một trận nằm rạp ra đất, giống như Cam Hưng Bá năm đó vậy”.
“Nói mới nhớ, hiện giờ khoảng cách giữa anh và tông sư cũng đã rất gần rồi”.
“Ông nội nói qua năm năm nữa, anh có thể đạt tới ngưỡng của chưởng môn rồi”.
“ Một nhà có hai tông sư. Đến lúc đó, nhà họ Tôn của chúng ta sẽ trở thành bá chủ thật sự ở khu vực Đông Nam này!”
“Anh à, anh đã quên những gì ông nội nói với chúng ta rồi sao?”
“Làm người phải khiêm tốn, đừng bao giờ kiêu ngạo tự mãn”.
“Anh phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn”.
“Ha ha! Không ngờ một nha đầu ngang tàng như em lại dám khiển trách anh”.
“Anh nói cho em biết, ở Phú Châu, ông nội là trời!”
“Không bao lâu nữa anh sẽ giống như ông nội, trở thành người đứng trên vạn người!”
Khí phách ngút ngàn.
Ngang tàn ngạo nghễ!
Vừa nói chuyện, đôi nam nữ này đi đến cửa sân thượng.
Hai người này là hai cao thủ khác của nhà họ Tôn.
Cậu hai nhà họ Tôn Tôn Trung Mưu và cô ba nhà họ Tôn Tôn Thượng Hương!
Người vừa rồi còn lớn tiếng nói muốn trở thành “bầu trời” Phú Châu, bây giờ ngây người nhìn mọi thứ trước mắt.
Hắn ta há hốc mồm miệng, hai mắt mở trừng từng, không thể tin được, không thể tin được.
Hắn ta cho rằng mình nhìn nhầm, liên tục dùng hai tay dụi mắt.
Ngay cả khi hắn ta đã dụi mắt đến đỏ hoe, nước mắt chảy dài xuống.
Tuy nhiên, mọi thứ trước mắt đều là sự thật.
“Bầu trời” mà mà vừa nãy hắn ta nói, bây giờ giống như một con súc sinh bị Lý Phong nắm cổ treo lơ lửng trên không trung.
Tôn Bá Đương quay lưng lại với hai anh em nhà họ Tôn.
Lão không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của họ.
Tuy nhiên, lão có thể cảm nhận được luồng hơi thở trên người hai anh em họ.
Nhục nhã!
Tức giận!
Tôn Bá Đương đột nhiên gầm lên một tiếng.
Lão dồn hết sức lực của mình, hai tay đấm vào ngực Lý Phong một cách hung tợn.
“Bùm!”
Sức lực bùng phát!
Âm thanh vang vọng như tiếng sấm!
Như là bình thường, ngay cả một tảng đá cũng sẽ bị Tôn Bá Đương đập vỡ!
Tuy nhiên, cơ thể Lý Phong không có chút thay đổi gì.
Chỉ là cơn gió lướt qua thổi bay gợn tóc của anh.
Lúc này, Lý Phong cười.
Ngay lúc đó, Tôn Thượng Hương hét lên một tiếng theo bản năng.
“Đừng mà!”
Lý Phong ném Tôn Bá Đương lên cao.
Đôi tay của anh như những đám mây xám cuồn cuộn trong gió trên bầu trời đêm.
Mây tản ra, ánh trăng xuất hiện.
Ánh trăng sáng, những vì sao lung linh.
Tay Lý Phong vỗ vỗ vào ngực Tôn Bá Đương!
Im lặng!
Khoảnh khắc lòng bàn tay của Lý Phong vỗ vào ngực Tôn Bá Đương, lại không có một tiếng động!
Ngay lập tức!
“Bùm!”
Một âm thanh vang dội đập vào bức tường bên cạnh Tôn Trọng Mưu và Tôn Thượng Hương.
Bỗng dưng quay đầu!
Ngạc nhiên vô cùng!
Một dấu tay còn cao hơn người.
Hằn sâu trên mặt tường!
Sau đó, cơ thể Tôn Bá Đương giống như chiếc lá rơi trong gió, nhẹ nhàng bay xuống.
Anh em nhà họ Tôn vội vàng xông lên, ôm chầm lấy cơ thể lão.
“Phụt!”
Tôn Bá Đương phun ra một ngụm máu.
Run sợ!
Cơ thể lão run lên bần bật, còn có ánh mắt lão.
Sợ hãi!
Nỗi sợ hãi sâu sắc ánh lên trong mắt lão.
Uy phong hùng dũng suốt mấy chục năm, Tôn Bá Đương chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị đánh bại dưới tay một kẻ vô danh trẻ tuổi như Lý Phong.