Tất cả những gì Tần Vạn Hào nói là thật.
Nhưng lúc đang nói, mắt ông ta lóe lên sự sắc bén.
Nói xong, ông ta chợt ra tay đánh về phía Lý Phong.
Không biết từ lúc nào trong tay ông ta đã cầm một con dao cực kì sắc nhọn.
Tốc độ ông ta nhanh như chớp, con dao trong tay đâm mạnh về phía tim Lý Phong.
Ông ta còn lo một dao này không đâm chết được Lý Phong, nên đâm liên tiếp mấy phát.
Sau đó cười to: "Ha ha ha, lần này để tao xem mày có chết tươi không?"
"Chồng ơi!"
Hứa Mộc Tình đột nhiên hét to.
Nhưng Hứa Mộc Tình vừa mới chạy lên mấy bước đã bị Hứa Hạo Nhiên giơ tay ngăn lại.
"Chị à, chị không phải lo đâu".
"Cái khác thì không nói chứ anh rể là người ranh ma nhất mà em từng gặp đấy".
"Cái chiêu cũ rích mà ngu như thế sao có thể khiến anh rể bị thương được chứ".
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Tần Vạn Hào đã sợ hãi xoay người bỏ chạy.
Đúng như Hứa Hạo Nhiên nói, ngay từ đầu Lý Phong đã biết Tần Vạn Hào định làm gì rồi.
Tần Vạn Hào đâm anh mười mấy nhát, nhưng nhát nào cũng bị anh dùng hai đầu ngón tay kẹp được.
Đến lúc ông ta thấy có gì sai sai, thì con dao trong tay chỉ còn có một nửa.
Lưỡi dao còn lại đã bị Lý Phong kẹp lấy, chả biết anh bẻ gãy nó từ bao giờ.
Kế hoạch thất bại, ông ta xoay người bỏ chạy.
Tần Vạn hào chạy được mười ấy bước, Lý Phong nhẹ nhàng vung hai ngón tay vào trong không khí.
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên.
Tần Vạn Hào vốn đang bỏ chạy bỗng khựng lại, ông ta loạng choạng bước vài bước về phía trước rồi ngã rầm xuống đất.
Máu tươi từ từ chảy ra.
Giờ Lý Phong đã đạt được mục đích của mình.
Cuối cùng anh cũng biết năm đó xảy ra chuyện gì rồi.
Cũng biết rằng Lý Tấn vì sự an toàn của anh và mẹ anh nên mới đuổi hai mẹ con anh ra khỏi gia tộc.
Còn cái chết của anh trai là do gia tộc của mẹ đứng ở sau lưng giở trò.
Cùng với nhà họ Long mơ ước đến bảo tàng Sấm vương.
Lý Phong đứng trước một hang chứa đầy tiền.
Anh nhìn những chiếc hòm được xếp ngay ngắn trong hang.
Khóe miệng nhếch lên, cười khẩy.
Anh bỗng giơ tay vỗ nhẹ lên vách đá bên cạnh.
"Rầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Cái hang trước mắt Lý Phong lập tức sụp xuống.
Những tảng đá rơi xuống đã vùi lấp toàn bộ báu vật.
Mấy học trò bên cạnh giáo sư Edek nhìn thấy, vội vàng định chạy lên khuyên can.
Nhưng giáo sư Edek lại lắc đầu với bọn họ.
Ông ấy nói: "Mấy thứ này đã chôn dưới đất nhiều năm như vậy".
"Việc khai quật đã không còn quan trọng nữa".
"Mục đích chính của những người làm khảo cổ như chúng ta là tìm hiểu về văn minh thời cổ đại".
"Khai quật những thông tin được giấu trong dòng chảy lịch sử".
"Những thứ trước mắt chúng ta tuy là vô giá".
"Nhưng cũng không có giá trị nghiên cứu cao, để nó tiếp tục chôn vùi dưới đất đi".
Quan điểm của Lý Phong và giáo sư Edek giống nhau.
Vì thế anh nhanh chóng ra tay, chôn vùi toàn bộ bảo tàng dưới đống sỏi đá.
Cùng chôn vùi dưới đất còn có đám người của Tần Vạn Hào và Mallory.
Lúc đoàn người Lý Phong đi ra khỏi mặt đất đến một đồng cỏ đầy nắng.
Đường đi vào bảo tàng Sấm vương đã bị anh phá hủy sạch.
Bảo tàng Sấm vương sẽ thật sự trở thành truyền thuyết.
Trên đường trở về, đoàn người Lý Phong lại có thêm mười mấy người.
Người dẫn đầu mười mấy người này là Tần Trọng.
Hắn đã bị thuộc hạ của Tần Vạn Hào đánh cho thừa sống thiếu chết.
Lúc Lý Phong trở về, tiện tay cứu bọn họ.
Lúc đó Tần Trọng và đàn em của mình vô cùng cảm động, đám người quỳ trước mặt Lý Phong.
"Đại ca, từ nay về sau cái mạng này của chúng tôi là của anh".
Hứa Hạo Nhiên hỏi Lý Phong: "Anh rể, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Lý Phong cười nhìn Hứa Hạo Nhiên: "Đã xem qua bộ phim "Thiên Hạ Vô Tặc" chưa?"
Hứa Hạo Nhiên gật đầu: "Em xem rồi, là anh Hoa diễn".
Lúc này Lý Phong hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm phía trên.
Giọng anh đều đều nói ra một câu làm cho cả thế giới sợ hãi, run rẩy.
"Anh muốn trên đời này không còn thế gia".
Hai ngày sau, ở thủ đô.
"Mẹ ơi, con về rồi".
Hứa Hạo Nhiên hô to, đẩy cửa phòng khách sạn ra.
Bọn họ đạng ở tạm khách sạn này.
Trước khi công trình ở làng Ngưu Gia xây xong, bọn họ sẽ ở tạm đây.
Hứa Hạo Nhiên vừa mở cửa vào thì phát hiện không khí trong phòng khách có vẻ lạ.
Có hai người lạ bên trong.
Bọn họ ăn mặc rất bình thường.
Hai người họ giống như hai cái gậy trúc đứng sừng sững trong phòng khách.
Lúc ba người Hứa Hạo Nhiên, Hứa Mộc Tình và Lý Phong bước vào, bọn họ hơi nghiêng đầu nhìn.
Trong đó có một người, vừa nhìn thấy Lý Phong trong mắt liền hiện lên sự sắc bén.
Trong tay một người cầm một cái hộp đàn hương.
Lý Phong nhìn thấy cái hộp, anh nhếch miệng cười khẩy.
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cùng bước đến trước mặt Lý Phong, Hứa Hiếu Dương nói nhỏ với anh.
"Không biết hai người này làm sao nữa, vừa mới đến đã nói mấy chuyện không đầu không đuôi rồi".
"Sau đó còn bảo bố mẹ nhận cái hộp trong tay họ nữa chứ".
Hứa Hiếu Dương vừa dứt lời, Liễu Ngọc Phân đã nói: "Con rể à, hai người bọn họ có phải đầu óc có vấn đề không?"
"Bọn họ nói nhà họ Viên sụp đổ rồi, nhà họ Tần cũng không còn".
"Còn nói có người vừa ý nhà chúng ta".
"Chỉ cần chúng ta nhận quà bọn họ tặng sẽ trở thành bốn thế gia lớn ở thủ đô".
"Bốn thế gia lớn ở thủ đô là cái gì thế?"
Thấy vẻ mặt bố mẹ vợ ngơ ngác, Lý Phong cười.
"Bốn thế gia lớn ở thủ đô là rảnh rỗi không có chuyện gì, rảnh hơi ý mà"
Nói xong, Lý Phong bước về phía hai người kia.
Nếu là một gia tộc khác ở đô, lúc đối mặt với hai người này chắc chắn sẽ rất lễ phép.
Chỉ có Lý Phong cười khẩy nhìn bọn họ.
"Từ khi nào mà Hắc Mộc Lệnh rẻ mạt thế?"
Hai người kia nhìn nhau, trong đó có một người thản nhiên nói.
"Lý Phong, cậu đã bị đuổi khỏi gia tộc Lý Thị".
"Giờ chắc chắn cậu rất muốn trở thành bốn thế gia lớn ở thủ đô đúng không?"
"Giờ tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu nhận lấy Hắc Mộc Lệnh, cậu có thể lập một cái Lý Thị mới ở thủ đô".
"Mà trở thành thế gia đứng đầu bốn thế gia lớn ở thủ đô, là thế gia dẫn đầu các thế gia ở thủ đô và vùng lân cận".
Lý Phong bĩu môi, vẻ mặt khinh khỉnh: "Nói hay thì là bốn thế gia lớn, nói khó nghe chút thì là chó trông nhà cho các ông mà thôi".
"Các ông mang đồ về đi, nói với hội trưởng lão".
"Từ giờ thủ đô không còn bốn thế gia lớn nữa".
"Tôi chuẩn bị nhổ tận gốc những thế gia trong gia danh sách những thế gia dưới trướng của hội trưởng lão rồi".