Thịt nát bét.
"Rầm!"
Xương vỡ vụn.
"Rầm!"
Tim bắn tung tóe.
Mười mấy tên đàn em của Mark nằm sõng soài trên đất.
Giờ phút này không còn ai có thể kêu gào nữa.
Chết sạch rồi.
Lý Phong bước từng bước về phía Mark.
Mark sốc.
Luống cuống.
Hắn chưa từng gặp tên khỉ da vàng nào giỏi thế.
Hắn cứ nghĩ Lý Tiểu Long chỉ là một truyền thuyết, là một mánh khóe mà người da vàng biên soạn ra thôi.
Nhưng giờ hắn tin rồi.
Hóa ra người da vàng thật sự rất giỏi, bọn họ thật sự có võ công.
Lý Phong từng bước ép sát.
Mark từng bước lui về sau.
Mồ hôi trên trán hắn tuôn như mưa.
Sẽ chết, nếu không nói thật sự sẽ chết mất.
Mark vội giơ tay chỉ vào tầng cao nhất của du thuyền.
"Cô gái đó ở trong phòng của cô chủ".
"Đừng giết tôi, tôi nói thật mà".
Thấy Lý Phong xoay người đi, trong mắt Mark lóe lên sự giả dối.
Hắn rút ra con dao sắc nhọn giắt bên hông mình.
Sau đó nhón chân, dùng tốc độ nhanh nhất đâm về phía Lý Phong.
"Mày chết đi!"
Ngay khi hắn vừa nói xong chữ "đi", tay Lý Phong đã vỗ một phát vào ngực hắn.
"Rắc!"
Trong nháy mắt xương sườn hắn vỡ nát.
Trái tim ngừng đập.
Sau lưng hắn nứt toác.
Hắn bay về sau.
Cơ thể hắn bay vút lên không trung.
Bay qua lan can chiếc du thuyền.
Rơi từ độ cao mấy chục mét từ boong tàu đập mạnh xuống nền xi măng cứng.
"Rầm!"
Máu thịt be bét!
Lúc này Lý Phong từ từ ngẩng đầu.
Anh nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh.
Đứng cạnh lan can trên tầng cao nhất của chiếc du thuyền
Cô ta đứng trên cao nhìn xuống.
Vẻ mặt kiêu căng.
Ánh mắt khinh thường.
Cô ta giống như một quân vương ở tít trên cao, coi thường chúng sinh trên boong tàu.
Chỉ là ánh mắt đó sẽ nhanh chóng biến mất thôi.
Vì lúc này Lý Phong đã bước đến.
Ngay khi Lý Phong bước chân phải lên boong tàu cứng rắn.
Xung quanh bỗng có một loại chấn động kỳ lạ, giống như gợn sóng trên mặt nước cứ dập dềnh từng cơn từng cơn.
"Thình thịch!"
"Thình thịch!"
Aurora vội vàng giơ tay đè chặt vị trí trái tim.
Cô ta bỗng có một cảm giác rất kỳ lạ.
Giống như có bàn tay của ai đó đang bóp chặt lấy trái tim cô ta.
Càng lúc càng chặt.
Aurora cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi.
Sắc mặt cô ta dần trở nên tái nhợt.
Ánh mắt cô ta kinh ngạc nhìn Lý Phong đang từng bước đến gần.
Aurora vội rút bộ đàm ra, hét to: "Tất cả mọi người trong boong tàu mau đến gi3t chết cái thằng khỉ da vàng này cho tôi".
"Tôi sẽ thưởng cho một triệu đô la mĩ".
"Không!"
"Tôi sẽ cho mười triệu đô la mĩ".
Nhưng dù cô ta hô hét đến mấy thì trên du thuyền cũng không có ai xuất hiện cả.
Những người này giống như đang ngủ say vậy.
Sao thế này?
Aurora đành gọi thẳng tên của đám đàn em.
Nhưng không một ai trả lời cả.
Ngay lúc này, trong bộ đàm bộng truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
"Mụ phù thủy, đừng hò hét nữa".
"Tất cả đàn em của cô bị chúng tôi xử sạch rồi".
"Cô vẫn nên giữ sức để lát kêu đi".
"Hì hì, đại ca chúng tôi sẽ không để cô chết một cách nhẹ nhàng đâu".
Lúc nói chuyện, Vương Tiểu Thất dẫn theo đội viên từ trong một cái cửa nhỏ bên cạnh bước ra.
Trên người ai cũng đẫm máu, nhưng tất cả đều là máu của kẻ địch.
Vương Tiểu Thất bước nhanh về phía Lý Phong nói: "Đại ca, đám chó chết này đã bị chúng tôi xử sạch rồi".
"Ơ không đúng, theo lời anh dặn thì con mụ già trên lầu là để anh giải quyết ạ".
Lý Phong hơi gật đầu.
Lúc này chỉ thấy hai chân anh hơi cong.
Anh lao vút từ dưới boong tàu lên trên.
Giống như cao thủ võ lâm.
Một mình nhảy một phát đến chỗ cao mười mấy mét.
Anh đẩy nhẹ chân, trong chớp mắt đã biến thành một cái bóng lao vút lên, sau đó dừng lại trước mặt Aurora.
Aurora sợ đến mức vội vàng lùi về sau.
Bởi vì căng thẳng quá, cả người cô ta loạng choạng, ngã lăn ra đất.
Vẻ mặt khó tin.
Con ngươi lập lòe.
"Anh là ai?"
"Rốt cuộc anh là ai?"
Ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn Aurora.
Giọng nói lạnh lẽo như cơn gió thổi từ núi băng tới.
"Tôi đã từng cảnh cáo cả gia tộc các cô".
"Vùng đất Hoa Hạ này, ai đến người đó chết".
Hai mắt Aurora ngày càng trợn to.
"Cạch cạch...cạch cạch..."
Hai hàm răng cô ta va vào nhau cạch cạch.
"Anh...anh...anh...không thể nào, không phải anh ở Hồng Hải sao?"
"Sao anh lại ở đây chứ?"
"Cô gái kia là...là..."
"Là vợ của tôi".
Vừa nghe Lý Phong nói thế, Aurora ngã sõng soài ra đất.
Xong rồi!
Chiến thần Hồng Hải!
Người đàn ông đứng trên đỉnh cao của thế giới lại xuất hiện ở đây.
Mà Aurora còn bắt vợ của anh đi.
Đến giờ Aurora mới hiểu rõ.
Khó trách cô ta đã thích Hứa Mộc Tình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trên đời này cũng chỉ có người phụ nữ xuất sắc như vậy mới xứng với Chiến thần Hồng Hải.
Sau sự sợ hãi tột cùng, Aurora bỗng cười to.
"Ha ha ha!"
"Được chết trong tay anh là vinh hạnh của tôi".
"Cho dù là mấy chục năm, mấy trăm năm sau, con cháu trong gia tộc cũng sẽ nhớ rõ nhân vật số một như tôi".
"Bọn họ sẽ đóng tôi lên tường để con cháu đời sau cùng chiêm ngưỡng".
"Tôi sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của cả gia tộc".
Một con gió lạnh thổi qua bên người Aurora.
Vẻ mặt đang kích động của cô ta bỗng run lên.
Lý Phong liếc mắt nhìn.
Trong lòng cô ta chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Nhìn thẳng vào mắt Lý Phong.
Aurora bỗng cảm thấy cổ họng mình như bị người ta bóp chặt lấy.
Cô ta không thể mở miệng.
Nói không nên lời.
Giọng Lý Phong bình thản nhưng mỗi câu mỗi chữ anh nói cô ta đều nghe rất rõ.
"Tôi đã từng cảnh cáo người đứng đầu gia tộc các cô".
"Đừng có động đến vảy ngược của tôi".
"Tiếc là hôm nay cô không chỉ động tới vảy ngược".
"Mà còn chọc giận tôi".
Hai mắt Aurora trợn to.
Cô ta vội xua tay: "Không! Không phải thế đâu".
"Tôi chưa động đến cô ấy".
"Anh có thể giết tôi nhưng không thể đối phó với gia tộc tôi".
"Gia tộc Nicholas chúng tôi đã có mấy trăm năm lịch sử rồi".
"Không thể vì chuyện nhỏ này mà diệt vong được".
Lý Phong khẽ nhếch miệng.
"Chuyện nhỏ?"
Ánh mắt anh lóe sáng nhìn Aurora.
Cả người cô ta lạnh lẽo.
"Trên đời này không có ai được phép động đến vợ tôi".
"Ai dám thì người đó phải chết".
Ánh mắt anh bỗng trở nên sắc bén.
Aurora vội dùng hai tay ôm chặt cổ họng mình.
Trên mặt cô ta hiện lên vẻ đau đớn tột cùng.
Trên cổ nổi đầy gân xanh.
Cô ta muốn nói.
Nhưng lại không thể nói ra tiếng.
Trong cổ họng chỉ có thể truyền ra tiếng "ặc ặc ặc" mà thôi.