"Không thể nào, không thể nào".
Viên Điền Hồng nhảy dựng lên.
Mỡ toàn thân ông ta vì giận dữ và kinh ngạc mà rung lên.
"Có đội Hắc Phong ở bên, sao Lịch Hành có thể chết được chứ?"
"Chết hết rồi, đội Hắc Phong chết sạch rồi".
Viên Điền Hồng sững người.
Sau đó điện thoại của ông ta rơi xuống.
"Bốp" một tiếng đập mạnh xuống đất.
Viên Điền Hồng như người mất hồn.
Hai mắt ông ta trống rỗng.
Không thể tin được.
Ông ta không tin nổi những gì mà em trai ông ta nói trong điện thoại.
Đội Hắc Phong là lực lượng nòng cốt của nhà họ Viên.
Đội trưởng đội Hắc Phong là cao thủ cấp Vương giai đoạn trung kỳ.
Cho dù là Viên Điền Hồng đánh tay đôi với ông ta cũng không có cách nào chiếm được lợi.
Trong vòng một trăm chiêu khó mà phân định thắng thua.
Nói gì đến việc giết Lý Phong, cho dù tất cả cao thủ của gia tộc Lý Thị ở thủ đô tới.
Bọn họ cũng có thể bảo vệ Viên Điền Hồng an toàn rút lui.
Sao lại thế được?
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Hai mắt Viên Điền Hồng trợn to, ông ta giơ tay chỉ vào Lý Tấn đứng trong.
"Lý Tấn, đồ khốn nhà ông dám nhân lúc tôi sơ ý lại xin sự giúp đỡ ở Trường An".
Cả người Viên Điền Hồng như bị thiêu đốt, trong mắt bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Ông ta dùng ánh mắt vô cùng hung ác nhìn chòng chọc vào Lý Tấn.
"Ông nghĩ thế thì tôi sẽ tha cho ông à?"
"Ông tưởng chỉ mình ông có thế gia chống lưng chắc?"
"Tôi..."
Viên Điền Hồng còn chưa nói xong, bỗng có một tên đàn em mặt đầy sợ hãi, từ ngõ nhỏ chạy đến.
"Ông chủ ơi, chết rồi, có chuyện rồi".
"Những cao thủ mà gia tộc Muto cử đến chết hết rồi".
"Bọn họ được mặc áo liệm rồi đưa đến trước cửa nhà chúng ta".
Trên thi thể của cao thủ hàng đầu gia tộc Muto - Muto Kenjiro có một tờ giấy.
Lúc tên đàn em run rẩy đưa tờ giấy cho Viên Điền Hồng xem.
Ông ta chết đứng người.
Vì trên tờ giấy viết.
Gửi tặng đặc sản Ninh Châu, xin kiểm tra và nhận hàng.
Đặc sản Ninh Châu?
Viên Điền Hồng nhìn mấy chữ viết trên tờ giấy mà ghê người.
Vùng đất cấm Ninh Châu?
Cho đến nay ông ta chả coi một nơi như Ninh Châu ra gì.
Trong quan điểm của ông ta, ông ta nghĩ một nơi bé cỏn con Ninh Châu, chắc chắn là do Lý Tấn tốn công tốn sức tạo ra rồi gọi là vùng đất cấm.
Đối với gia tộc Viên Thị thì đây là chuyện cười.
Nhưng lúc này, trong nháy mắt dường như Viên Điền Hồng hiểu được điều gì đó.
Ông ta nhìn Lý Tấn đứng sau cửa, vẻ mặt ung dung.
Viên Điền Hồng kéo tên đàn em bên cạnh ra, bước nhanh đến trước mặt Lý Tấn.
Ông ta nhìn chằm chằm Lý Tấn, chỉ hận không thể lao lên xé rách mặt Lý Tấn ra.
"Lý Tấn, ông là cái đồ bỉ ổi, hèn hạ".
"Ông biết trước bản thân không đấu lại tôi".
"Từ nhiều năm trước ông đã biết gia tộc các ông không thể nào đối đầu được với gia tộc của tôi".
"Cho nên mới hao công tốn sức lấy thằng con trai bất tài vô dụng của ông làm mồi nhử, dẫn dụ người thừa kế của gia tộc Viên Thị đến một góc hẻo lánh".
"Rồi dồn hết lực lượng trong gia tộc, bóp ch3t Lịch Hành từ trong trứng".
"Ông làm thế là muốn chặt đứt gốc rễ nhà họ Viên tôi".
"Ông thâm lắm".
"Tôi với ông quen biết bao nhiêu năm, lại chưa bao giờ biết dưới lớp da này lại che đậy một trái tim thâm độc như thế.", cả người Viên Điền Hồng tràn ngập một luồng khí mạnh mẽ.
Giờ phút này, dường như Viên Điền Hồng muốn dùng hết sức mạnh toàn thân, sống mái với Lý Tấn một phen vậy.
Nhưng đúng lúc này, ở ngõ nhỏ bên cạnh bỗng truyền đến tiếng bước chân kỳ lạ.
"Cộp!"
"Cộp!"
Tiết tấu của tiếng bước chân mang đến cho người ta cảm giác khó nói thành lời.
Ban đầu lúc mới nghe thì không thấy có gì đặc biệt.
Nhưng dần dần, mọi người liền cảm thấy tim mình như nhấc lên hạ xuống theo tiếng bước chân này.
Hô hấp của bọn họ cũng bị tiết tấu của tiếng bước chân làm ảnh hưởng.
Thậm chí có người giơ tay ôm ngực.
Cảm giác khó thở.
Viên Điền Hồng sợ hãi.
Đây là áp lực của kẻ mạnh.
Bao nhiêu năm qua, Viên Điền Hồng rất ít khi gặp được áp lực của kẻ mạnh thế này.
Năm đó, lúc cậu ấm của nhà họ Long đến thủ đô.
Viên Điền Hồng may mắn có thể cùng hắn ăn một bữa cơm.
Lúc ấy, trên người một cao thủ tuyệt đỉnh sau lưng cậu chủ Long, ông ta cũng cảm nhận được áp lực giống như này.
Nhưng đó là do ông ta cố tình phô ra áp lực của bản thân để Viên Điền Hồng có thể cảm nhận được.
Mà lúc đó khoảng cách của hai người không đến năm bước chân.
Lại ở trong một phạm vi nhỏ hẹp của căn phòng.
Nhưng giờ đây, không chỉ có Viên Điền Hồng mà tất cả mọi người phía sau ông ta đều cảm nhận được loại áp lực này.
Đáng sợ quá!
Viên Điền Hồng hoàn toàn không nghĩ ra được là ai đang đến?
Lẽ nào là trưởng lão của Lý Thị ở Trường An đến?
Loại áp lực này, chỉ có cao thủ đỉnh cấp chìm đắm trong võ thuật mấy chục năm mới đạt được trình độ như vậy.
Tiếng bước chân ngày càng gần, một người cao lớn thong thả đi từ trong ngõ ra.
Viên Điền Hồng vừa nhìn thấy người đến.
Hai mắt ông ta trợn to, con ngươi trong hốc mắt như muốn rơi ra ngoài.
"Không thể nào!"
"Không thể có chuyện này!"
Lúc Viên Điền Hồng nhìn thấy người đến, cả người ông ta sợ hãi mà nhảy dựng lên.
Không ngờ!
Ông ta không ngờ được!
Cao thủ đỉnh cấp này lại là kẻ vô dụng mà ông ta vẫn luôn coi thường.
Lý Phong!
"Sao lại là mày?"
"Sao có thể là mày?"
Viên Điền Hồng sốc.
Ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, cũng chưa bao giờ thèm để ý tới Lý Phong.
Nhưng giờ Lý Phong lấy dáng vẻ này xuất hiện khiến ông ta phải chấp nhận.
Ông ta gầm lên giận dữ.
Bộc phát sức mạnh toàn thân.
Khí thế mạnh mẽ bao bọc toàn thân ông ta.
Khiến quần áo trên người ông ta như đang bị quạt thổi bay phần phật.
"Rầm!"
Viên Điền Hồng bước ra nửa bước, cả người giống như viên đạn.
Mang theo sức mạnh trước nay chưa từng có.
Vung tay đấm về phía mặt Lý Phong.
"Rầm!"
Một đòn này của ông ta có thể đập nát vụn đầu xe tải.
Nhưng lại bị Lý Phong đỡ được.
"Mày, mày..."
Cả người Viên Điền Hồng run rẩy.
Tay Lý Phong giống như cái kìm nắm chặt lấy tay ông ta.
"Bỏ tay tao ra".
Viên Điền Hồng đột nhiên hét lên giận dữ.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cơ thể ông ta bỗng biến mất.
Trong nháy mắt ông ta xuất hiện bên trái Lý Phong.
Lúc này bàn tay phải của ông ta lại tung một chưởng, cuốn theo luồng khí cuồn cuộn, vỗ mạnh về phía trán Lý Phong.
"Rầm!"
Một chưởng này nói gì đến xe tải, cho dù là tảng đá vô cùng rắn chắc cũng bị đập nát vụn.
Nhưng tay ông ta không đánh trúng Lý Phong.
Mà lại giống như con ruồi bị Lý Phong đánh bay.
Cơ thể mập mạp của Viên Điền Hồng đập vỡ bức tường của ngõ nhỏ.
"Rầm!"