Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Phong khẽ nhíu mày.

Trước đây, khi anh chuyển tiền cho Millay, cô ấy có nói mình sẽ dùng hai mười nghìn tệ đó để chữa bệnh.

Nhưng Millay không nói là cô ấy mắc bệnh gì.

Lý Phong nhìn theo bóng Millay và thấy cô ấy đi vào khoa ung thư.

Bác sĩ cau mày khi nhìn thấy Millay.

“Sao cháu lại chạy ra ngoài rồi?”

“Đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, cháu nên nhập viện! Nhập viện!”

“Hiện tại tình hình sức khỏe của cháu như thế nào, lẽ nào cháu còn không biết sao?”

“Cháu đã đến giai đoạn hai rồi!”

“Nếu không xạ trị thường xuyên, cứ trì hoãn như thế này, cháu sẽ chết đấy!”

Lúc này, Lý Phong nhìn thấy Millay vươn tay lấy tóc xuống.

Thì ra Millay đang đội tóc giả!

Sau khi tóc giả được tháo xuống, hai mắt Lý Phong không khỏi trợn tròn lên.

Đầu trọc.

Millay hóa ra lại bị trọc!

Dù biết tin mình mắc bệnh ung thư, Millay vẫn mỉm cười hi hi nhìn bác sĩ.

“Bác sĩ, cháu ổn lắm, tình trạng của cháu không có vấn đề gì lớn cả”.

“Cháu tới để hỏi thăm tình hình của em trai cháu, em ấy bây giờ thế nào rồi?”

Bác sĩ thở dài một hơi.

“Tình hình của em trai cháu còn nghiêm trọng hơn cháu nhiều”.

“Trình độ y tế của bệnh viện chúng ta có hạn, bác nghĩ cháu nên chuyển cậu bé đến một bệnh viện chuyên khoa ung thư ở thủ đô”.

Millay từ từ cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt lấy mép quần áo.

“Như vậy ạ...”

Tinh thần của Millay vốn dĩ đang rất phấn chấn, lúc này lại trông có vẻ rất thất vọng.

Qua vài giây sau, cô ấy lại nhìn lên, cười nói: “Vâng ạ, cháu biết rồi”.

“Bác sĩ cho cháu thêm một ít thuốc đi”.

“Hai ngày nay thức dậy cháu toàn bị sổ mũi thôi”.

Thực tế, bác sĩ biết rằng buổi sáng Millay bị chảy máu mũi chứ không phải là chảy nước mũi như lời cô ấy nói.

Bác sĩ không vạch trần những lời nói dối của Millay.

Ông ấy nhìn cô bé mười tám tuổi trước mặt bằng ánh mắt xót xa.

Mặc dù ông ấy là bác sĩ.

Nhưng về phương diện này, ông ấy cũng không thể làm gì khác được.

Chỉ có thể thúc giục bệnh nhân điều trị càng sớm càng tốt.

Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng từ phía sau duỗi ra, đặt lên vai Lý Phong.

Khi quay đầu lại, Lý Phong nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và hoàn mỹ của Hứa Hộc Tình.

Hứa Mộc Tình đến từ vừa nãy rồi.

Cô cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bác sĩ và Millay trong phòng khám.

Lúc này, hai mắt Hứa Mộc Tình đã đỏ hoe.

Cô nhìn Lý Phong: “Có cách nào để giúp đỡ mấy đứa nhỏ không anh?”

Ngay cả khi đó là một người lạ, khi nhìn thấy đối phương đang gặp khó khăn, cô gái Hứa Mộc Tình lương thiện này sẽ là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ.

Lý Phong còn chưa kịp lên tiếng, trong phòng đột nhiên tiếng hét ầm ĩ của Millay.

“A, ông thần tài!”

“Giám đốc Hứa, thật trùng hợp, sao mấy người lại ở đây thế?”

Millay đã đội tóc giả lên.

Chiếc kính gọng đen bản to cũng không thể giấu được nụ cười rạng rỡ của cô ấy.

Cô ấy cười rạng rỡ hơn.

Ánh mắt Hứa Mộc Tình nhìn cô ấy càng thêm phần dịu dàng ấm áp.

Chỉ là, trong sự dịu dàng ấm áp này cũng ẩn chứa một nỗi buồn.

Sự lương thiện của Hứa Mộc Tình chính là bản năng của cô.

Rất nhanh sau đó Hứa Mộc Tình và Millay đã trở nên thân thiết với nhau.

Sau đó, Millay dắt hai người bọn họ đến phòng bệnh của em trai.

Lý Phong phát hiện ra Millay và em trai cô ấy không cùng họ.

Em trai của Millay tên là Triệu Văn Lạc.

Sau đó, trong lúc nói chuyện, Lý Phong mới biết thì ra Millay và em trai của cô ấy đều là những đứa trẻ mồ côi.

Trong khi Hứa Mộc Tình và hai chị em Millay đang nói chuyện, Lý Phong lấy điện thoại di động, đi ra bên ngoài và bấm một cuộc điện thoại.

“James, trong vòng ba ngày, điều động một nhóm chuyên gia quốc tế về ung thư đến Thiên Môn cho tôi”.

Lúc này, trong phòng tổng thống của khách sạn Sheraton.

Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn ngồi trên sofa với vẻ mặt thư thái.

Trong phòng ngủ của phòng tổng thống, Tôn Mỹ Trân và hai người phụ nữ khác trong trạng thái mệt lử, quần áo xộc xệch.

Hậu Thụy Niên đang ngồi trước mặt Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn.

Lúc này, ông ta không quan tâm chút nào đến mấy cái sừng đã mọc trên đầu.

Sừng vừa dài vừa cứng!

Đã mọc trên đầu ông ta.

Từ bao giờ!

Ông ta nở nụ cười, nói chuyện với Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn.

Chỉ là thỉnh thoảng, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong khóe mắt ông ta!

“Hai người có hài lòng với ba người phụ nữ mà tôi đã sắp xếp không?”

Hậu Thụy Niên đã lên kế hoạch tặng ba người phụ nữ, trong đó có cả Tôn Mỹ Trân cho Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn.

Mặc dù Hậu Thụy Niên có chút tiếc nuối Tôn Mỹ Trân.

Nhưng con đàn bà đã bị người đàn ông khác chơi.

Ông ta làm sao có thể chơi lại được?

Cầu Tứ Hỉ gật đầu, mặc dù ba ả đàn bà này không phải là quá xinh đẹp, nhưng cũng có hương vị riêng.

Tuy nhiên, gương mặt Cầu Thiên Sơn vẫn lộ ra vẻ chưa đủ thỏa mãn.

Anh ta thích sử dụng những thủ đoạn khác thường để chơi đùa đám đàn bà này.

Những người đàn bà càng xinh đẹp.

Anh ta càng muốn tra tấn!

Theo quan điểm của anh ta, cảm giác sảng khoái do tra tấn đàn bà xinh đẹp còn thích hơn nhiều so với đụng chạm thể xác.

Đặc biệt là bây giờ, anh ta đang rất nóng lòng muốn được gặp Hứa Mộc Tình.

Nếu như cưới một người phụ nữ xinh đẹp như vậy về nhà.

Anh ta có thể đánh đập và nhỏ sáp lên người cô mỗi đêm.

Nghĩ thôi đã thấy thích rồi!

Cầu Thiên Sơn vội vàng nói với Hậu Thụy Niên: “Ông chủ Hậu, khi nào tôi mới có thể gặp được Hứa Mộc Tình?”

Nghe đến đây, Hậu Thụy Niên mỉm cười.

Ông ta không cười vì câu nói này.

Hậu Thụy Niên cười nói: “Tối nay có một bữa tiệc, tôi sẽ đặc biệt sắp xếp cho hai người gặp mặt".

“Được! Được! Tốt quá đi ý chứ!”

Cầu Thiên Sơn vô cùng hưng phấn.

Con ngươi gian xảo trong mắt Hậu Thụy Niên đảo qua đảo lại, sau đó cười nói: “Tuy nhiên....”

“Tuy nhiên cái gì?”, nét mặt của Cầu Thiên Sơn lo lắng hơn những gì Hậu Thụy Niên tưởng tượng.

Hậu Thụy Niên nói: “Việc này Hứa Mộc Tình chưa biết, là do bố của cô ấy, Hứa Hiếu Dương đơn phương muốn kết thông gia với gia đình cậu”.

“Vì vậy Hứa Mộc Tình không biết về buổi gặp mặt tối nay”.

“Cậu phải cho cô ấy một bất ngờ”.

“Ông yên tâm, tôi nhất định cho cô ấy một bất ngờ siêu to khổng lồ luôn”.

Cầu Thiên Sơn vừa nói vừa thè lưỡi liếm khóe miệng.

Biểu cảm của anh ta.

Biểu hiện của anh ta.

Tất cả đều đang thể hiện rõ nội tâm của anh ta lúc này.

Dâm dục!

Dơ bẩn!

Hậu Thụy Niên lại nói: “Ngoài ra, tôi muốn nhắc nhở cậu Cầu một chút”.

“Ông nói đi, ông muốn nói cái gì thì mau nói đi”.

Biểu cảm trên gương mặt Cầu Thiên Sơn càng hồi hộp, càng kích động.

Hậu Thụy Niên càng cảm thấy sảng khoái trong lòng.

Ông ta đã dự đoán được cảnh khi Lý Phong và hai người trước mặt gặp nhau nhất định sẽ xảy ra cuộc xung đột mạnh.

Mặc dù thực lực của Lý Phong vượt xa so với những gì Hậu Thụy Niên nghĩ.

Mặc dù bây giờ Lý Phong đã là đại tông sư đỉnh cấp cao thủ.

Nhưng thế thì sao nào?

Cầu Tứ Hỉ ở trước mặt ông ta đã là đại tông sư đỉnh cấp từ rất nhiều năm về trước rồi.

Ông ta sau mười năm đột phá bản thân, giờ đây đã trở thành “vương”!

Cầu Tứ Hỉ, giống như anh trai Cầu Tam Nguyên của mình, đều có một vị trí quan trọng trong giới giang hồ.

Biệt danh của Cầu Tam Nguyên là “Thiết Chưởng Khai Sơn”.

Và biệt danh của Cầu Tứ Hỉ là “Thiết Chưởng Phách Hải”!

Cho dù đại tông sư đỉnh cấp cao thủ ở trước mặt ông ta cũng chỉ có một kết cục.

Chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK