Bên trong doanh trại bộ đội họ không được vào, những nơi xung quanh doanh trại có thể đi được cũng không rộng, chỉ một buổi sáng Ôn Như Ý đã dẫn Ôn Vệ Quốc và Triệu Tú Hoa đi dạo hết, buổi chiều Tần Trí Viễn cũng đi theo ba người, họ cùng nhau ra biển, nhặt một số hải sản, thu hoạch cũng kha khá.
Kỳ nghỉ của Ôn Vệ Quốc không dài, ông đã tốn một ít thời gian về Giang Thành một chuyến, vài ngày nữa là ông phải trở lại nông trường, cho nên Ôn Như Ý cũng không đợi đến ngày khám thai nữa, nhân lúc hai người còn ở đây, ngày hôm sau cô trực tiếp đến bệnh viện làm kiểm tra.
Giống như những gì họ nghĩ, hiện thực chính là hiện thực, không giống như kịch bản trong tiểu thuyết, Ôn Như Ý chỉ mang thai đơn, phôi thai tim thai gì đấy đều rất khỏe mạnh, bác sĩ còn tính cho cô dự sinh vào tháng 9.
Tần Trí Viễn thở phào nhẹ nhõm, nếu như thật sự sinh đôi, cuộc sống sau này của anh thảm rồi, có hai tiểu quỷ tranh giành vợ với anh, địa vị của anh trong nhà nhất định sẽ xuống dốc không phanh.
Ôn Vệ Quốc và Triệu Tú Hoa cũng thở phào một hơi, chỉ cần đứa bé khỏe mạnh bình an, thế nào cũng được, cuối cùng Ôn Vệ Quốc cũng có thể yên tâm trở về nông trường.
Lúc tiễn Ôn Vệ Quốc đi, Triệu Tú Hoa có chút không nỡ, bà vừa thu dọn cho ông vừa nói: “Anh phải biểu hiện tốt một chút, tranh thủ được sửa án xử sai sớm, sau này không cần phải về bên kia nữa.”
Cho dù lúc trước họ đã công khai cắt đứt quan hệ, nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều có đối phương, Ôn Như Ý đều nhìn ra cả, hơn nữa cô biết Ôn Vệ Quốc muốn được sửa án xử sai cũng phải đợi đến năm 1976, nhưng không phải tất cả mọi người đều may mắn như vậy, có thể được sửa án xử sai trong hai năm sau 1976, có vài người thậm chí nhiều năm vẫn không được sửa án xử sai.
Cô muốn nói lời gì đó an ủi, Tần Trí Viễn đã trực tiếp nói: “Mẹ, mẹ không cần quá lo lắng, lúc trước con đã hỏi qua nông trường rồi, mấy năm nay cha biểu hiện rất tốt, nói không chừng rất nhanh có thể được sửa án xử sai đấy.”
Mấy năm nay Triệu Tú Hoa cũng luôn quan tâm đến chuyện sửa lại án xử sai, cũng không biết có bao nhiêu người được sửa lại án sau năm 1973, nhưng đối với bọn họ mà nói, sửa lại án có thể tương đối khó khăn, chẳng qua ai cũng muốn được nghe lời hay ý đẹp, bà cười nói: “Mong được như lời con nói, cha mẹ cũng hi vọng có thể sớm ngày được sửa lại án xử sai.”
Lúc trước Ôn Vệ Quốc giây phút nào cũng muốn được sửa án xử sai, nhưng những năm nay ông đã quen với cuộc sống ở nông trường, quen với việc giao thiệp với người trong nông trường, dù sao cuộc sống có tệ hơn nữa cũng sẽ không tệ đi đâu được: “Được rồi, cha cũng đã quen cả rồi, bên đó cũng rất tốt, còn quen biết được rất nhiều người, sau này như thế nào cứ thuận theo tự nhiên thôi, mọi người không cần lo lắng cho cha.”
Chủ đề này có hơi nặng nề, mọi người đều rất tự giác không nói tiếp nữa, Ôn Vệ Quốc rất nhanh cũng đã thu dọn xong đồ đạc, Tần Trí Viễn đưa ông đến cảng khẩu, đợi ông vừa đi, Kim Quế Hoa ở sân nhà bên kia cũng xuất hiện, tò mò hỏi: “Đồng chí Ôn Vệ Quốc không ở lại đón Tết sao?”
Ôn Như Ý cười nói: “Ông ấy không xin nghỉ lâu được như thế.”
Kim Quế Hoa nhìn Triệu Tú Hoa: “Thế thím không đi nữa nhỉ? Dù sao cũng sắp tới Tết, cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, hơn nữa đồng chí Tiểu Ôn có thai, cũng phải có một người chăm sóc.”
Ôn Như Ý cũng nhìn bà, chớp chớp mắt.
Trước khi Triệu Tú Hoa đến cũng không dự định ở lại lâu, nhưng mấy ngày hôm nay ở đây, bà phát hiện cuộc sống của hai con khá là eo hẹp, Tần Trí Viễn ói rất dữ dội, không vào phòng bếp được, Ôn Như Ý tan làm về còn phải mang bụng bầu làm việc nhà, nếu không chỉ có thể ăn cơm ở nhà ăn, bây giờ đứa bé cần dinh dưỡng, một bà bầu sao có thể ăn cơm nhà ăn được chứ, cho nên bà quyết định chưa về sớm.
Sau khi tiễn cha vợ đi, Tần Trí Viễn còn tưởng rằng mình có thể ngủ chung giường với vợ, nhưng hai ngày nay, mẹ vợ dường như không có ý định muốn chuyển về phòng phụ, ngày hôm nay sau khi tan làm, anh đi đón Ôn Như Ý, nhắc lại với cô về chuyện này.
Ôn Như Ý mím mím môi: “Thế anh bảo em nói như thế nào đây, không lẽ nói anh muốn ngủ với em à?”