Không lâu sau Tần Trí Viễn quay lại, tàu hỏa rất nhanh cũng bắt đầu chạy, lần đầu tiên Ôn Như Ý ngồi tàu hỏa thời này, cũng có chút hưng phấn, sau khi dạo một vòng trong toa tàu, phát hiện không có gì khác biệt so với tàu hỏa đời sau, cô ngồi xuống vừa ăn trái cây chồng làm cho, vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tần Trí Viễn nhìn khuôn mặt hướng về phía ánh sáng của cô hồng hào như em bé, anh không kìm được ngồi sát bên cạnh cô, nếu không có người ở đây, anh thật muốn hôn cô.
Lúc này Ôn Như Ý vừa hay quay đầu lại, hai người suýt nữa hôn nhau, cô vội vàng nghiêng người ra sau: “Anh nhìn gì thế?”
Tần Trí Viễn mím môi: “Anh nhìn phong cảnh.”
Ôn Như Ý không biết suy nghĩ của anh, còn nhường chỗ cho anh: “Thế anh ngồi lại gần chút.”
Phong cảnh đẹp nhất đã được Tần Trí Viễn thu vào tầm mắt, cho nên đối với phong cảnh bên ngoài, anh không có hứng thú gì: “Không sao, anh nhìn em là đủ rồi.”
Lần này Ôn Như Ý ý thức được lời của anh, sắc mặt hơi đỏ, chuyển đề tài: “Khi nào chúng ta đến nơi thế?”
Tần Trí Viễn nói với cô về hành trình lần này: “Đêm nay là đến trạm, nhưng mà vẫn phải đợi ngày mai trời sáng để ngồi xe đến huyện Lâm mới có thể đi thuyền, có thể thời gian sắp xếp có chút dày đặc, nếu như em cảm thấy không khỏe thì mau chóng nói với anh.”
Ôn Như Ý đương nhiên không có ý kiến gì, cô chỉ cần ngoan ngoãn đi theo Tần Trí Viễn là được, sau một hồi uống nước đường, cô có chút buồn ngủ, lúc này trong toa tàu cũng không có điều hòa, cửa sổ có thể mở ra, gió mát bên ngoài thổi vào, mặc dù thổi tan đi cái nóng trong toa tàu, nhưng âm thanh hỗn tạp đó ồn ào hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Vốn dĩ cô cho rằng ồn ào như vậy cô sẽ rất khó ngủ, nhưng có lẽ là ly nước đường đó có tác dụng, cô mới nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Tàu hỏa đi đi dừng dừng, bên ngoài toa tàu vẫn có rất nhiều người đi tới đi lui, cô ngủ không sâu, cô cảm nhận được người đàn ông ở bên cạnh cô, quạt cho cô, nhưng mà không biết qua bao lâu, cô nghe có tiếng người gào khóc, tiếng kêu đó có chút gấp gáp, bỗng chốc cô tỉnh dậy.
Tần Trí Viễn cũng không biết đi đâu rồi, có một số người đứng bên ngoài toa tàu bọn họ, ông anh bà chị đối diện kia sốt ruột kêu la mãi, bà chị đó vừa vỗ mạnh vào lưng của con chị ấy, vừa hét lên với ông anh kia: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi tìm nhân viên tàu gọi bác sĩ đi.”
Ông anh đó nhanh chóng chạy ra khỏi toa tàu, bà chị đó lại đổi cách khác, đưa tay vào trong miệng của đứa trẻ, nói với đứa trẻ: “Bảo Bảo mau nhổ ra đi, mau...”
Lần này Ôn Như Ý đã nhìn ra, sợ là đứa trẻ này ăn đồ bị mắc ở yết hầu, cô lập tức đứng dậy khỏi giường: “Chị, chị đừng móc họng thằng bé, cẩn thận càng móc càng sâu.”
Bà chị sốt ruột như kiến trên chảo dầu, ngẩng đầu nhìn cô, sắp khóc đến nơi: “Thế, thế phải làm sao, có ai là bác sĩ không thế?”
Ôn Như Ý nhìn đứa trẻ đó, sắc mặt đỏ bừng, đang yếu ớt ngồi trên giường để mặc cho mẹ cậu bé ôm, bên ngoài một đám người cũng không biết phải làm sao, chỉ đứng ngây ra đó nhìn họ, nhưng cũng có người đi gọi người giúp, hỏi ai là bác sĩ.
Ôn Như Ý cũng có chút hoảng, cô thường xuyên lướt tiktok, biết trẻ con ăn bị mắc cổ nên cấp cứu như thế nào, nhưng mà cô không phải bác sĩ, hơn nữa cô cũng chỉ xem qua, chưa thử qua, nếu như có chuyện gì xảy ra, cô không gánh nổi.
Lúc này trên tàu truyền đến phát thanh của nhân viên tìm bác sĩ, đứa trẻ vốn dĩ vẫn còn kêu a a vài tiếng, nhưng sau đó cũng không kêu gì nữa, bà chị đó chân mềm nhũn ra, ngay cả sức lực vỗ lưng cũng không có nữa, những người khác cũng không dám tiến tới giúp đỡ, sợ gây ra chuyện.
Ôn Như Ý thấy tình hình bất ổn, cô cũng có chút sốt ruột, lúc nãy đứa bé này còn khen cô xinh đẹp đấy, bây giờ đã như thế rồi, cô có chút không nhẫn tâm, chỉ có thể cược một ván, sau đó cô tiến tới: “Chị, để tôi thử giúp chị, nhưng không chắc có tác dụng.”
Bây giờ bà chị đó đã không làm chủ được tinh thần rồi: “Cô cứ giúp tôi trước...”
Ôn Như Ý hít sâu một hơi, lập tức bế đứa bé lên, may mà đứa bé không nặng lắm, cô cứ dựa theo như trong video dạy, đưa hai tay ôm mép dưới xương sườn của đứa bé, siết chặt hai tay, dùng lực nhanh chóng ấn vào phần ngực, một lần hai lần, tiếp tục ấn vài lần liên tiếp.