Ăn cơm xong, Triệu Tú Hoa cũng không muốn làm phiền thời gian của hai con, bà tìm Tần Trí Viễn nói chuyện xong lại kéo Ôn Như Ý vào phòng của mình, dặn đi dặn lại hai người phải sống cho thật tốt, có chuyện gì cũng phải bàn bạc với nhau, cuối cùng bà lại nói thêm: “Điều quan trọng nhất là, hai đứa mau chóng sinh đứa con.”
Nghe thấy lời này, Ôn Như Ý vội vàng nói: “Mẹ, con vẫn chưa được 20 tuổi đấy.”
Làm sao mà Triệu Tú Hoa không biết chuyện này được: “Con thì chưa được, nhưng Tiểu Tần đã 28 tuổi, nếu như hai đứa kéo dài thêm vài năm, thế người ta cũng già rồi, mẹ Khương của con cũng gấp.”
Khương Nguyệt Anh nghĩ như thế nào, tạm thời Ôn Như Ý không biết, nhưng mà cô với Tần Trí Viễn tạm thời chưa nhắc đến vấn đề này, cô cảm thấy chuyện con cái vẫn nên thuận theo tự nhiên thì hơn.
Thấy cô không nói gì, Triệu Tú Hoa lại nhẹ nhàng hỏi: “Cậu ấy có thể sinh con nhỉ?”
Ôn Như Ý biết bà hỏi cái gì, nhưng mà tối qua họ không động phòng thành công, cô cũng không biết như thế nào, nhưng mà cái này cũng khó nói với bà: “Mẹ, yên tâm, đều tốt cả.”
Triệu Tú Hoa nhìn thấy lúc nãy hình như Tần Trí Viễn đi lại có chút bất thường, bà nói tiếp: “Mặc dù các con còn trẻ, nhưng vẫn phải chú ý tiết chế một chút, cơ thể con vẫn còn nhỏ đấy.”
Ôn Như Ý nghe thấy lời này, mặc hơi đỏ, cô gật đầu như giã tỏi: “Con biết, tụi con tiết chế!”
Triệu Tú Hoa nói một tràng, cuối cùng cũng thả họ quay về, trên đường, Tần Trí Viễn hỏi cô: “Lúc nãy mẹ nói gì với em mà lâu thế?”
Ôn Như Ý nghiêng đầu nhìn anh, cười mỉm nói: “Anh đoán xem.”
Tần Trí Viễn không đoán ra được, dù sao anh cảm thấy hai người họ chắc chắn sẽ không nói xấu anh, nên cũng không đoán nữa, hai người về đến nhà cũng gần 9 giờ tối.
Thời này hoạt động giải trí của mọi người không nhiều, buổi tối mọi người cũng ngủ rất sớm, khi họ về đến nhà, Khương Nguyệt Anh đã ngủ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đi ra ga tàu, cho nên sau khi hai người về nhà cũng tranh thủ thời gian tắm rửa đi ngủ.
Nằm trên giường, nhìn tư thế uyển chuyển của người phụ nữ lăn qua lăn lại, hương thơm cơ thể thỉnh thoảng bay tới, đột nhiên Tần Trí Viễn lại cảm thấy đầu lưỡi và miệng khô khốc, nhớ đến sự xấu hổ đêm qua, anh cực kỳ muốn tranh thủ chứng minh bản thân!
Anh khẽ nghiêng người lại, nhìn người phụ nữ: “Chuyện đó, hình như mới 10 giờ ha?”
Nhìn trong đáy mắt anh dường như lóe lên ngọn lửa đỏ, Ôn Như Ý lập tức biết anh muốn làm gì, thông thường dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết mà nói, ngày thứ hai sau khi xong việc, cơ thể của nữ chính sẽ đau như bị xe cán qua vậy, chân còn mềm nhũn đi không nổi, nơi đó nhất định cũng sẽ bị sưng, mặc dù cô không phải nhân vật chính của cuốn sách này, nhưng mà cô cảm thấy, những chuyện này chắc chắn đều giống nhau, cho nên cô vô cùng kiên định từ chối yêu cầu của người đàn ông: “Cho dù mới 9 giờ cũng không được, ngày mai còn phải đi đón xe đấy.”
Tần Trí Viễn: ...
Thôi vậy, đợi về đến hải đảo, thứ anh có chính là thời gian chứng minh uy phong của bản thân, đến lúc đó, anh muốn chứng minh gấp đôi!
Sáng sớm hôm sau, Tần Trí Viễn và Ôn Như Ý thức dậy, hôm nay là cuối tuần, đại viện có rất nhiều người không đi làm, biết họ sắp xuất phát về hải đảo, một số người còn đặc biệt đến chào tạm biệt Tần Trí Viễn.
Cửa nhà họ Tần mở rộng, rất náo nhiệt, La Văn Văn ở đối diện cũng ngồi không yên nữa, cũng muốn đến nói vài câu với Tần Trí Viễn, dẫu sao anh cũng sắp đi, đợi lần sau quay về có lẽ cô ấy cũng kết hôn rồi.
La Văn Siêu từ lâu đã thấy được sự bất thường của cô ấy, bèn lạnh giọng nói: “Bây giờ người ta đã kết hôn, em ngoan ngoãn từ bỏ ý nghĩ đó cho anh đi, đừng cứ nhung nhớ những thứ vô ích.”
La Văn Văn vừa nghe thấy lời này, mặt xụ xuống: “Em làm sao, em chỉ muốn tạm biệt người ta, cũng không được à?”
La Văn Siêu trực tiếp nói: “Không được, lần này Tần Trí Viễn kết hôn vội vàng như vậy, nguyên nhân có lẽ em cũng biết là gì, người ta chính là không muốn em đi làm phiền người ta nữa, cho nên mới không tiếc lấy hôn nhân làm đại giá, hơn nữa, hôm qua em cũng đã gặp họ rồi.”