Có thể là sức lực của cô không đủ, đứa trẻ vẫn chưa có phản ứng gì, trong lòng cô cũng sốt ruột, cô ngước mắt thấy Tần Trí Viễn chen chúc bên ngoài cửa, bèn vội vàng gọi anh: “Anh đến đây giúp một tay, cứ như thế giúp thằng bé nhổ đồ trong họng ra.”
Tần Trí Viễn cũng không quan tâm những thứ khác, lập tức đi lại phía đứa bé, thay Ôn Như Ý ôm đứa bé lên.
Sức lực của anh mạnh, động tác lại nhanh, một lần hai lần dùng lực ép ngực, qua một lúc, ông anh vừa nãy chạy ra ngoài cũng dẫn người đến rồi, vừa hay Tần Trí Viễn cũng dùng lực một cái, phụt một tiếng, có một đồ vật rơi ra từ miệng đứa bé.
“Ra rồi! Ra rồi!”
“Là hạt đậu phộng, sao lại to như thế.”
“Sao lại cho trẻ con ăn lung những đồ này.”
Mọi người bàn tán xôn xao, người phụ nữ đó cũng ôm con òa khóc, hai mẹ con cùng khóc: “Con dọa c.h.ế.t mẹ rồi!”
Nói xong, cô ấy nhìn Ôn Như Ý và Tần Trí Viễn, liên tục cảm ơn.
Ông anh đó cũng cảm ơn, Ôn Như Ý nói: “Hai người đừng cảm ơn nữa, xem đứa bé như thế nào trước đi.”
Ông anh đó cùng với nhân viên tàu ôm đứa bé đến phòng y tế trên tàu hỏa, ở đó chuẩn bị một ít thuốc cơ bản và khẩn cấp.
Đợi sau khi người ra ngoài, những người xem náo nhiệt cũng giải tán, Tần Trí Viễn nhìn Ôn Như Ý: “Em không sao chứ? Sao trán đổ mồ hôi rồi?”
Vừa nãy Ôn Như Ý quả thực là căng thẳng c.h.ế.t đi được, nhưng bây giờ đã đỡ: “Không sao, chỉ là vừa nãy em bị căng thẳng.”
Tần Trí Viễn vốn tưởng rằng cô là một cô gái nhỏ dịu dàng yếu đuối, không ngờ trong lúc quan trọng lại có thể bộc phát sức mạnh như vậy: “Em thật là lợi hại, còn biết cấp cứu!”
Lời khen ngợi đột ngột khiến Ôn Như Ý cũng không kìm được cong khóe môi cười: “Em chỉ là thử đại, cuối cùng vẫn là anh đã cứu cậu bé.”
Tần Trí Viễn ở bộ đội cũng từng học qua cấp cứu, vừa nãy thủ pháp của cô là đúng, chỉ là sức lực không đủ: “Anh thấy em cũng khá chuyên nghiệp đấy, bây giờ tim anh cũng đập rất mạnh, hay là em xem thử giúp anh?”
Anh nói xong thì nằm xuống giường, Ôn Như Ý trực tiếp liếc anh một cái: “Anh xem em là bác sĩ thật đấy à?”
Tần Trí Viễn thấy cô không có động tĩnh gì, sau đó kéo tay cô lại đặt trên n.g.ự.c của mình: “Này, em sờ thử xem, sao anh cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu, có thể em ôm một cái mới được.”
Ôn Như Ý lườm anh một cái, lập tức rút tay lại: “Anh làm sao vậy, sao sức khỏe cứ xảy ra vấn đề? Là thật sự không được sao?”
Trán Tần Trí Viễn giật giật: “Không phải, bây giờ anh chỉ là có chút khó chịu mà thôi, không phải vấn đề đó!”
Lời vừa dứt, bên ngoài toa tàu có giọng nói vang lên: “Ai bị bệnh đấy?”
Ôn Như Ý ngước mắt, một nam đồng chí vừa nãy đi theo đến phòng y tế đã quay trở lại, cô trực tiếp chỉ Tần Trí Viễn: “Anh ấy nói n.g.ự.c khó chịu, anh xem giúp thử?”
Tần Trí Viễn lập tức ngồi dậy: “Tôi không sao, không cần xem nữa, cảm ơn.”
Nam đồng chí đó là bác sĩ, vừa nãy thấy đứa bé không sao nên quay về, cũng biết Tần Trí Viễn vừa nãy cứu người, anh ấy nói: “Không sao, tôi khám cho anh nhé?”
Tần Trí Viễn mỉm cười: “Thật sự không cần đâu, bây giờ tôi lại cảm thấy khỏe rồi.”
Ôn Như Ý không đồng ý: “Thế sao được, phải để bác sĩ bắt mạch cho anh, xem thử có thật sự có vấn đề gì không, có vấn đề, chúng ta phải chữa trị kịp thời mới được.”
Nam đồng chí đó cũng gật đầu: “Anh xem vợ anh quan tâm anh biết bao.”
Nói xong anh ấy tiến tới bắt mạch cho Tần Trí Viễn, kiểm tra đơn giản cho anh, cuối cùng đưa ra kết luận: “Quả thực không sao, sức khỏe anh cường tránh như trâu vậy.”
Khóe môi Tần Trí Viễn giật giật, anh đương nhiên là cường tráng như trâu rồi, vừa nãy anh nói như thế cũng chỉ là muốn vợ chồng vui vẻ chút thôi!
Đợi nam đồng chí đó đi, Ôn Như Ý nói: “Bây giờ anh khỏe chưa?”
Tần Trí Viễn thở dài một tiếng, khẽ nghiến răng: “Anh khỏe rồi.”
Đôi mắt đen của Ôn Như Ý chớp chớp: “Thế có cần em xem nữa không?”
Tần Trí Viễn xoay người qua, không nói gì, cần cái đ.ấ.m ấy.
Haizz, thật tình!
Rất nhanh, ông anh và bà chị đó ôm đứa bé quay lại, bà chị đó vừa vào lập tức muốn dẫn đứa bé đó dập đầu với Ôn Như Ý và Tần Trí Viễn, để đứa bé đó nhận họ làm cha nuôi mẹ nuôi, Ôn Như Ý giật mình, cô mới 19 tuổi, thật sự không muốn làm mẹ, vì thế vội vàng từ chối, sau đó đỡ hai người đứng dậy.