Vốn dĩ anh muốn lặng lẽ đi qua, không ngờ cô quay đầu lại trước.
Nhìn thấy trong tay Tần Trí Viễn xách một đống đồ, còn có bình nước, thau các thứ, Ôn Như Ý có chút bất ngờ: “Anh đi mua đồ rồi à?”
Tần Trí Viễn vừa tiến tới vừa nói: “Không phải mua đâu, đây là trợ cấp lúc trước bộ phận hậu cần phát, lúc trước anh không dùng tới nên chưa nhận.”
Bây giờ anh có vợ, cũng có gia đình của mình, thứ cần lấy vẫn nên lấy: “Nhưng mà cũng chỉ có chút đồ này thôi, những đồ dùng trong bếp gì đó, ngày mai chúng ta còn phải đến hợp tác xã mua bán để mua.”
Ôn Như Ý ừm một tiếng, nhìn đồ đạc anh để trên bàn, trong đó vậy mà lại có hai quả dừa, ánh mắt cô không kìm được mà phát sáng, cô dọn dẹp xong vừa hay đang khát nước, có người mang nước uống đến rồi: “Dừa anh lấy ở đâu ra thế?”
“Chỉnh ủy cho đấy.” Tần Trí Viễn đáp, bây giờ đang là thời điểm dừa chín tốt nhất, trên đảo ở đâu cũng là dừa, muốn thì có thể có bất cứ lúc nào: “Không biết em có thích không.”
Ôn Như Ý đương nhiên là thích rồi, lúc trước ở thành phố của họ, một quả dừa ngon cũng phải 20 tệ, rất đắt: “Đương nhiên là thích, sao anh không lấy thêm vài trái thế?”
Tần Trí Viễn cong môi cười, anh cắm ống hút vào trái dừa mới đưa cho cô: “Chính ủy chỉ có hai trái đó thôi, bảo anh lấy hết rồi, ngày mai anh đi lấy thêm vài trái, hai trái này đều cho em uống.”
Khóe mắt Ôn Như Ý phơi phới, cô cầm trái dừa lên hút, nước dừa thanh mát thơm ngọt, ngọt mà không ngấy, mát họng giải khát: “Dừa ngon, ngọt thật.”
Tần Trí Viễn nhìn đôi môi mỏng của cô hút từng ngụm nhỏ, trong đôi mắt đen láy của cô vô thức hiện lên một nụ cười, anh mở hộp cơm đẩy đến trước mặt cô: “Ăn chút cơm, vừa ăn vừa uống.”
Không biết làm sao, Ôn Như Ý nhìn thấy anh đẩy cơm qua, cô vô thức cũng đưa trái dừa trong tay qua nói: “Anh cũng uống một ngụm đi.”
Tần Trí Viễn ngây người, thấy ống tre mà cô đã ngậm vào miệng vẫn còn ướt, anh không nhịn được nuốt xuống, sau đó cũng hút một ngụm: “Rất ngọt.”
Dừa mà vợ uống qua chính là ngọt, tối nay cô nằm trên giường, nhất định sẽ ngọt hơn.
Ôn Như Ý không ngờ bản thân chỉ đưa cho anh uống một ngụm nước dừa mà thôi, trong đầu anh đã tràn ngập thứ gì đó đồi trụy, cô uống một trái dừa, cuối cùng cũng được giải khát.
Tần Trí Viễn lấy bốn món từ nhà ăn, một hàu chiên, một tôm luộc, một khoai tây cắt nhỏ và rau xanh, hôm nay họ đi xe cả ngày, cô còn bị say sóng nên buổi trưa cũng không ăn được bao nhiêu, lúc này nhìn thấy đồ ăn cô cũng cảm thấy thực sự đói.
Trước đây Ôn Như Ý đã đọc rất nhiều tiểu thuyết niên đại, cũng có rất nhiều tác giả viết đồ ăn trong quân đội không ngon lắm. Bây giờ ăn những món ăn này, cô cảm thấy mùi vị cũng khá được mà.
Ăn uống no say, Ôn Như Ý không muốn động đậy nữa, Tần Trí Viễn chủ động dọn dẹp bát đũa, lại đun nước nóng, Ôn Như Ý thấy anh xách nước vào nhà, đột nhiên nhớ ra, hỏi anh: “Đúng rồi, chiều nay chị Kim kế bên có chào hỏi với em, người còn lại kế bên nhà chúng ta là ai thế, có cần chúng ta đi chào hỏi người ta một tiếng không?”
Tần Trí Viễn trực tiếp trả lời cô: “Không cần, là phó đoàn trưởng đoàn hai, con người ông ấy cũng được, nhưng mà người vợ của ông ấy có ý kiến với anh, nếu sau này bà ta có chào hỏi với em, em hẵng để ý đến bà ta.”
Ôn Như Ý mím môi dưới: “Chuyện gì thế?”
Tần Trí Viễn cũng thật thà kể sơ chuyện của cháu gái Lý Linh cho cô nghe, Ôn Như Ý nghe xong, lông mày bỗng chốc chau lại, mẹ ơi, mới cách xa được một La Văn Văn, bây giờ lại thêm một Lý Đông Ny, đúng là suốt ngày không để người ta yên lòng mà.
Cô khẽ bĩu môi, trong giọng nói có vài phần trêu chọc: “Anh cũng khá được yêu thích nhỉ, có phải rất nhiều nữ đồng chí trong bộ đội chúng ta đều xem mắt với anh rồi không?”
Tần Trí Viễn nghe thấy lời này, cảm thấy giọng điệu của cô có chút không đúng, lập tức tiến tới thề với cô: “Lúc đầu thì có, sau này thì không có nữa, em yên tâm, bây giờ vợ của phó đoàn trưởng Vu nhìn anh không thuận mắt, những chuyện nhọc lòng đó nhất định sẽ không có nữa.”
Ôn Như Ý hứ một tiếng: “Lần cuối tin anh.”