Đến giờ tan làm buổi tối, Giang Vĩnh Quân cùng Thẩm Quyên và Bao Trung Hoa, Kim Quế Hoa bọn họ xách túi to túi nhỏ đi đến, lúc này Ôn Như Ý đang ngồi bên giường trẻ con trông em bé, ánh hoàng hôn chiếu vào cơ thể cô qua cửa sổ, Kim Quế Hoa dường như cảm thấy ánh sáng này bao phủ cơ thể cô bằng ánh sáng vàng của tình mẫu tử.
Còn đứa bé nằm trong nôi ngủ cực kỳ ngoan, khuôn mặt thanh tú, lông mày thon, lông mi hơi nhướng lên, miệng ẩm ướt, khuôn mặt mũm mĩm, mặc quần áo màu hồng, xinh đẹp giống như búp bê Tây!
Mặc dù trưa ngày hôm qua Kim Quế Hoa có nhìn thấy đứa bé rồi, nhưng trẻ sơ sinh mỗi ngày mỗi khác, cô ấy cảm giác đứa bé này không giống hôm qua, lớn hơn hôm qua, cô ấy không kìm được cảm thán: “Con bé thật xinh đẹp.”
Thẩm Quyên hỏi: “Đã đặt tên cho đứa bé chưa? Tên gì thế?”
Tần Trí Viễn nói: “Vẫn chưa đặt tên.”
Thẩm Quyên lại hỏi: “Thế tên ở nhà thì sao.”
Ôn Như Ý nhớ đến hôm qua lúc nói tên với Tần Trí Viễn, cô vẫn còn tức, nói: “Hôm qua tôi có đặt tên ở nhà, tên là Quả Quả, nhưng Tần Trí Viễn nói tên này giống như gà kêu, mọi người nói thử xem, cái tên này giống gà kêu chỗ nào?”
Kim Quế Hoa vô cùng tán thành: “Quả thực là khá giống gà kêu.”
Thẩm Quyên cũng cảm thấy giống: “Tên này không hay, chúng ta đổi tên khác.”
Ôn Như Ý: ...
Cô muốn họ đến chống lưng giúp cô, không phải đến phản bội đâu.
Tần Trí Viễn khẽ cong khóe môi, anh chính là cảm thấy giống gà kêu mà, nhìn xem đi, ngay cả họ cũng cảm thấy giống, cái này không thể trách anh rồi, nhưng mà sắc mặt vợ anh hình như không được tốt, cho nên anh vội vàng nói: “Tôi đã nghĩ ra vài cái tên rồi, đến tối chúng tôi sẽ bàn bạc lại.”
Kim Quế Hoa không biết tại sao tên này còn phải bàn bạc lại, tùy tiện lấy một cái tên không được rồi sao: “Tôi thấy tên Xuân Hoa cũng khá hay, xinh đẹp giống như hoa mùa Xuân vậy.”
Ôn Như Ý nghe vậy bỗng chốc nổi da gà, cái tên này đúng là tên điển hình của thập niên 70 đấy, Xuân Hoa, Xuân Hà, đủ các loại Xuân, còn có đủ loại Quế, đủ loại Lan, quá điển hình rồi, cô không muốn, lập tức nói: “Cái tên này nhiều người dùng quá, khắp nơi đều có, sau này đi học giáo viên gọi tên, mấy bạn học cùng nhau đứng dậy, thế có được không?”
Kim Quế Hoa nghĩ lại cũng phải, quả thực là khắp nơi nhiều người đặt tên này: “Không được thì Ái Quyên, Ái Trân, Ái Tâm cũng được đấy, cái tên hay biết bao, nghe rất êm tai.”
Ôn Như Ý bỗng chốc không muốn nói chuyện nữa, bây giờ cuối cùng cô cũng biết tại sao Kim Quế Hoa đặt tên ở nhà cho con trai nhà mình là Trứng Sắt rồi, dám cá là cô ấy tùy tiện đặt đại cái tên này.
Nhìn thấy biểu cảm một lời khó nói hết được của cô, Thẩm Quyên cười một tiếng, nhìn Kim Quế Hoa và nói: “Được rồi, cô đừng đề xuất nữa, chuyện đặt tên để hai vợ chồng họ tự bàn bạc với nhau đi, cô muốn có con gái thì tự sinh đi.”
Kim Quế Hoa đã sinh hai đứa con trai, đứa nào đứa nấy cũng nghịch ngợm, mỗi ngày cô ấy đều hận không thể lấy roi đánh, nhưng mang thai sinh con lại quá khó, cô ấy cũng sợ, hơn nữa lần này Ôn Như Ý mất mười mấy tiếng mới sinh được đấy: “Nhưng bây giờ tôi không muốn sinh nữa.”
Nói xong, đầu óc cô ấy khẽ chuyển động, nhìn Ôn Như Ý và nói: “Như Ý à, hay là em xem thử hai gia đình chúng ta đính ước cho hai đứa con chúng ta được rồi, dù sao thì Trứng Sắt nhà chị mới 2 tuổi.”
Bao Trung Hoa vừa nghe thấy lời này cảm thấy không tồi, lập tức nhìn Tần Trí Viễn: “Cậu thấy thế nào?”
Tần Trí Viễn mở to mắt, trừng anh ấy: “Anh cảm thấy được không?”
Chương Quốc Hiền lập tức nói: “Không được, tuyệt đối không được, muốn đính ước cũng phải đính ước với nhà chúng tôi, Tiểu Siêu nhà chúng tôi thật thà hơn hai đứa con nhà họ nhiều.”
Tần Trí Viễn bề ngoài thì cười mỉm, trong lòng thì mắng chửi, hai con người này nghĩ gì thế nhỉ, con gái anh sẽ không gả cho ai hết, nhưng mà anh nói chuyện vẫn giữ chút thể diện: “Cũng không phải không được, nhưng mà chuyện hôn nhân đại sự này, làm cha làm mẹ như chúng ta cũng không thể hoàn toàn quyết định được, hay là bây giờ hai người hỏi ý kiến của bé cưng thử đi, nếu như con bé đồng ý thì tôi đồng ý.”
Bao Trung Hoa và Chương Quốc Hiền: ...
Còn không bằng anh trực tiếp nói từ chối đấy.