Ở phương diện này, hải đảo tương đối thoải mái, cư dân gốc trên đảo có thể lấy danh nghĩa đại đội đi đánh cá, ngoài việc giao cho đại đội bọn họ, còn lại ký túc xá gia đình của bộ đội cũng có thể mua, với giá cả tương đối rẻ, vừa nãy lúa Tần Trí Viễn đi lấy giường có mua một ít của người đồng hương.
Nói xong, anh lại nói với Ôn Như Ý: “Đợi em thích ứng ở đây rồi, để ý thời gian thủy triều lên xuống, đến lúc đó nhờ chị Quế Hoa dẫn em đến bãi biển bắt hải sản, hải sản ở đó cho em bắt thoải mái.”
Ôn Như Ý lớn lên bên bờ biển ở vùng nông thôn khi cô còn nhỏ, đương nhiên là cô biết: “Ừm, em biết rồi.”
Hải sản lần này không nhiều, nhưng ở đây thời tiết nóng nực, trong nhà lại không có tủ lạnh, số hải sản đó phải ăn hết trong đêm nay, Ôn Như Ý đang tới tháng, cả người uể oải, không muốn cử động, Tần Trí Viễn tự xung phong gánh trách nhiệm nấu cơm.
Ôn Như Ý cũng khá vui, dẫu sao người đàn ông này sau vài ngày kết hôn đều biểu hiện đương đối tốt, cô nhìn số hải sản này, bắt đầu gọi món: “Vậy thì làm một món hàu nướng, nghêu xào hành, cua hương cay.”
Nghe xong, Tần Trí Viễn do dự một lát, mím môi hỏi: “Nấu như thế nào?”
Ôn Như Ý trừng mắt nhìn anh: “Trước kết hôn không phải anh nói anh biết nấu ăn?”
Tần Trí Viễn xoa mũi, có chút chột dạ, đương nhiên là anh không thể thừa nhận tay nghề nấu nướng của mình rất kém: “Đúng, anh biết nấu ăn, nhưng những món mà em nói anh không biết nấu.”
Ôn Như Ý cũng cảm thấy có vẻ có lý: “Thế anh biết nấu món gì.”
Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng: “Nghêu luộc, cua luộc và hàu luộc.”
Ôn Như Ý: ...
Được rồi, thật ra đồ ăn ngon, luôn luôn chỉ cần phương pháp nấu đơn giản nhất, hải sản mà, càng tươi thì phải ăn nguyên chất nguyên vị của nó.
Rất nhanh, một đĩa hàu hấp, một đĩa nghêu luộc, bốn con cua biển hấp và một đĩa trứng xào cà chua đã sẵn sàng, ở giữa có nước chấm, hai người họ đều là người Giang Thành, đều ăn cay giống nhau, trong nước chấm có bỏ ít ớt, đúng là nguyên chất nguyên vị.
Ôn Như Ý ăn mấy con hàu, thịt hàu tươi mềm, ăn vào cảm giác sảng khoái, mặc dù có một chút mùi tanh, nhưng không nặng, mùi vị vô cùng tươi ngon, cô bên này đang ăn, Tần Trí Viễn bên kia tcầm con d.a.o tách con cua làm hai cho cô, xé thịt cua bỏ vào chén đưa cho cô.
Anh làm động tác này dường như rất tự nhiên, trong lòng Ôn Như Ý cảm thấy rất vui, tiện thể khen anh một câu: “Không ngờ tay nghề của anh cũng không tồi, anh làm những món này đều rất ngon.”
Mặc dù biết mùi vị này đa phần đều do bản chất của số hải sản, nhưng đàn ông mà, lúc nào cần khen thì vẫn phải khen, nếu không lần sau người ta không làm nữa.
Tần Trí Viễn vốn dĩ cũng khá chột dạ, nhưng nghe cô khen như vậy, đột nhiên cũng lấy lại tự tin: “Đương nhiên rồi, tay nghề của anh từ trước nay đều tốt.”
Ôn Như Ý khẽ lườm anh một cái, xem ra vẫn không nên khen, tránh để anh kiêu ngạo quá mức: “Thế được, anh xem chúng ta cũng vào ở trong khu ký túc xá gia đình rồi, vài ngày nữa nhất định phải mời người trong bộ đội ăn bữa cơm, đến lúc đó anh làm chủ bếp, anh thấy sao?”
Tần Trí Viễn bỗng chốc nghẹn họng: “Anh làm?”
Ôn Như Ý cười mỉm gật đầu: “Đúng thế, tay nghề nấu nướng của anh tốt mà, vậy nhất định anh sẽ chủ trì đại cuộc.”
Tần Trí Viễn vội vàng giải thích: “Anh còn phải đi làm đấy, làm gì có thời gian đó, không được thì khoan hãy mời mọi người.”
Ôn Như Ý không đồng ý: “Thế thì không được, người ta sẽ nói chúng ta không lễ phép, hơn nữa giữa đồng chí với nhau cũng cần phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp.”
Cái này Tần Trí Viễn đương nhiên biết: “Thế không được thì chúng ta mời mọi người ăn một bữa ở nhà ăn cũng được, đầu bếp ở nhà ăn nấu cũng khá là ngon.”
Nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của anh, Ôn Như Ý bật cười ha ha, Tần Trí Viễn nhận thức được mình bị lừa, trực tiếp đặt đũa xuống: “Em trêu anh đấy sao?”
Ôn Như Ý rất nhanh tắt nụ cười: “Không có, em chỉ là muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với mọi người, sau này đến khi anh xin công việc giúp em, cũng dễ nói chuyện hơn mà.”
Tần Trí Viễn hơi ngạc nhiên: “Em muốn đi làm rồi sao?”