Về đến nhà, tôi ngồi dựa vào ghế sô pha, kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, nhìn lên trần nhà.
Tôi đã nghĩ nếu ly hôn với Tân Hạo Đình thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng tôi đã lầm to.
Tôi chẳng đổi lấy được một ngày bình an, lại như rơi vào cơn xoáy lớn hơn nữa.
Cho dù tôi nỗ lực tiến lên phía trước, tôi vẫn không thoát ra được cái vòng luẩn quẩn này.
Tôi không biết kết cục như thế nào mới là điều mà đám người Tân Hạo Đình mong muốn.
Vả lại dường như không chỉ có Tân Hạo Đình, trong bóng tối dường như còn có một thế lực nào đó đang thôi thúc tôi.
Khiến tôi băn khoăn không biết quyết định trước đây của mình có chính xác hay không.
Công ty có hợp đồng là chuyện tốt, nhưng nó cũng là chiếc cùm vô hình khóa tôi lại một cách vững chắc.
Cùng lúc nắm lấy tôi, tiến về phía trước một cách thụ động, dù núi đao biển lửa, tôi cũng không thể quay đầu.
Có lẽ mẹ tôi nghe thấy tôi về nhưng vẫn không có động tĩnh trở về phòng, bà lặng lẽ đứng dậy đi xuống nhà, thấy tôi ngồi thụp xuống ghế sô pha mà lòng đau nhói.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy.
Bà đi đến ngồi bên cạnh tôi: "Dao, có phải mệt quá hay không con?"
Tôi thoáng cười khổ, chẳng ừ hử gì cả mà chỉ gật đầu, sau đó dời người nằm ở trên đùi bà: "Dạ! Mệt!"
"..."
"Mẹ, tại sao phải lớn lên chứ?" Tôi nhẹ giọng nói.
Tay mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: "Đừng kéo cung quá căng! Dây cũng sẽ đứt mất!"
"Đỉnh Hâm là công sức và ước mơ của con, tuy rằng nó đã trải qua thay đổi lớn như con, nhưng luôn có kẻ muốn lợi dụng nó để áp đảo con, con tuyệt đối sẽ không cho phép họ thành công, càng không thể khiến Đỉnh Hâm do một tay con thành lập ngã vào trong tay con như vậy! Người không phạm ta, ta không phạm người.
Nếu anh ta không muốn đi theo con đường tốt thì không cần thiết phải nể tình nữa." Tôi nói khẽ: "Vốn dĩ không muốn làm quá tuyệt tình, nhưng mà bọn họ ép người quá đáng!".
truyện đam mỹ
Tay mẹ run lên một chút: "Vẫn là tên súc sinh kia ư?"
Câu nói của mẹ khiến tôi nhận ra mình hơi lỡ lời rồi, vội vàng đứng dậy: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, công ty đã suôn sẻ rồi.
Giờ con đã mời một người giúp đỡ, cũng là người đến từ một thị trấn nhỏ.
Ồ, đúng rồi, mẹ cũng biết đấy.
Chính là Trương Kính Tùng, mẹ còn nhớ không?"
“Là cái người học cùng trường với con à?” Mẹ tôi nhìn tôi hỏi.
"Đúng, chính là đàn anh đó.
Anh ta du học trở về Giang Thành, được con mời tới!"
"Ai u! Thế thì tốt, còn là đồng hương, có thể dựa vào đấy.
Ngày nào đó mời cậu ấy về ăn bữa cơm.
Mẹ nhớ lúc con vừa lên đại học, cậu ấy rất săn sóc con." Ánh mắt của mẹ sáng hẳn lên.
“Đúng, là anh ấy!” Vì để khiến cho bà yên tâm, tôi nở một nụ cười vui vẻ: “Ngày nào đó sẽ mời về cho mẹ, cùng nhau ăn cơm.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, tôi vội lấy từ trong túi xách ra, xem thử thì là Bùi Thiên Vũ gọi.
Tôi vội nói với mẹ: "Con không sao, mẹ ngủ đi! Con cũng trở về phòng."
Sau đó tôi vừa nhấc máy vừa lên lầu.
“Về nhà chưa?” Giọng anh nặng nề truyền đến, đầu dây bên kia rất yên tĩnh.
"Ừm! Đến rồi." Tôi trả lời, trở về phòng của mình.
“Ngày mai anh phải đi Hồng Kông khoảng hai tuần.
Nếu Bác Duệ Thiên Vũ có chuyện gì, em nhớ nhất định phải đợi anh trở về giải quyết!” Giọng điệu của anh rất trịnh trọng.
Tôi chợt giật mình, ý anh là sao? Tại sao cần phải nói cho tôi biết vấn đề này một cách trịnh trọng như vậy? Tôi chưa bao giờ nghe anh nói với tôi về công việc một cách nghiêm túc thế này.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Tôi nhanh chóng hỏi, tuy rằng không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng ẩn sâu trong lòng tôi lại cảm thấy được nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, trong lòng có hơi bất an.
"Chuyện này em không cần lo lắng, là chuyện ở tổng bộ thôi, anh chỉ muốn phòng ngừa chu đáo.
Cứ làm theo như anh đã dặn dò với em, tối đa chỉ có thể mất một tháng, cho dù xảy ra biến cố gì, em cũng phải hoàn thành việc thay thế nhà cung ứng ban đầu của Đỉnh Hâm trong vòng một tháng." Anh lại nhấn mạnh mà dặn tôi một câu.
“Em biết rồi!” Tôi trịnh trọng hứa hẹn, sau đó vẫn không khỏi thận trọng mà hỏi: “Không phải là em ảnh hưởng đến anh chứ?"
Tim tôi như thắt lại trong cổ họng, đầu có hơi to ra.
Có vẻ như tôi vẫn đang gây thêm rắc rối cho Bùi Thiên Vũ rồi..
Danh Sách Chương: