Những ngày tháng tiếp theo anh lại bắt đầu bận rộn, có lúc không gọi một cuộc điện thoại nào, cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào, tôi cảm giác mình lại bị bỏ quên vào mộc góc như trước vậy.
Nhưng nói ra thì lại kì cục, mỗi khi tôi thầm oán trách, cho rằng anh quên mất tôi thì điện thoại với tin nhắn của anh lại đến một cách đúng lúc.
Như nhắc nhở tôi về sự tồn tại của anh.
Cảm giác ngọt ngào này không khỏi làm tôi có cảm giác như anh chưa hề đi xa.
Còn chưa đợi đến khi tôi hẹn Đào Bích Hồng, cô ta đã vội vàng hẹn tôi trước, bây giờ tôi đã có sự hợp cạ với cô ta, tôi phải thừa nhận cô ta là một nhân tài, tung hoàng ngang dọc có tiếng trong "giới quái gở" của Giang Thành, tuyệt đối là một người có năng lực.
Chỉ cần bạn muốn biết chút tin tức nào đó của những kẻ hơi tiếng tăm, có mặt mũi ở đây, cô ta đều moi móc ra được cho bạn.
Cô ta tra ra Hằng Viễn gần đây đang ra sức lôi kéo quan liêu, vẫn đang giành giật mảnh đất ấy.
Mà Tân Hạo Đình lại không khác gì một thằng lơ xe mà chạy theo sau Hằng Viễn, tất bật khắp nơi.
Bây giờ Hân Thuỵ do Tân Hiểu Lan gồng gánh, cô ta cũng đang chỉ tay năm ngón, ra lệnh cho một đám người chạy khắp nơi giành hợp đồng dưới danh Hằng Viễn.
Hằng Viễn hợp tác năm toà nhà 50.000 mét vuông với tôi, quả nhiên là Hằng Viễn đang dâng kẹo cho tôi.
Đào Bích Hồng nói: "Hợp đồng này vốn dĩ cho công ty xây dựng Nhị Kiến, sau khi hoàn thành tổng thể, đây là hợp đồng bổ sung, Tân Hạo Đình muốn hốt về tay lắm, trước kia tranh nhau đỏ mặt với Nhị Kiến, sau này Vương Đằng Dược thế mà lại cầm hợp đồng đến tìm Đỉnh Hâm, có lẽ có thủ đoạn của Tân Hạo Đình nữa."
Cô ta nhìn tôi cười nham hiểm: "Cô cứ xem như Tân Hạo Đình dâng quà cho cô đi, phù sa không chảy ruộng ngoài, cái tên này cũng khốn kiếp lắm đấy."
Thật ra Đào Bích Hồng chỉ biết một không biết hai, cô ta vẫn không biết tôi còn có hợp đồng với Bác Duệ Thiên Vũ đây! Công ty trách nhiệm hữu hạn lắp ráp công trình kiến trúc Lăng Long của tôi vốn không để bên ngoài biết được, ban đầu khi Bác Duệ Thiên Vũ tuyên bố trúng thầu, luôn có người muốn lật Lăng Long, tôi nhờ Trần Tư Nguyên xử lí, xử lí rất thành công, không dò ra gì cả.
"Cô nghĩ anh ta muốn tốt cho tôi à? Hay là anh ta muốn lấy nó ra đòi công sức với tôi?"
Tôi nhìn Đào Bích Hồng rồi nói: "Cô nói đúng, nhất định có liên quan tới Tân Hạo Đình, biết được mấy chỗ cung ứng đó chỉ có anh ta, ngoài ra, anh ta cũng đang muốn thông qua chuyện này để dò kĩ tôi với Bác Duệ Thiên Vũ! Vì đất đai ở thành phố Lâm, bọn họ không thiếu mặt ở chỗ nào cả, có thể dò la mọi vết tích!"
"Thế rốt cuộc cô có "dấu vết" gì với Bác Duệ Thiên Vũ không?" Đào Bích Hồng lườm tôi một cái, trên mặt là nét nửa cười nửa không.
"Cô bớt làm tôi lung lay đi, tôi thì có dấu vết gì được, làm ăn với nhau làm sao tránh được quan hệ quen biết! Tân Hạo Đình chỉ là một kẻ tiểu nhân! Chôn mìn bắt tôi giẫm thì tôi phải giẫm lên theo à?"
Tôi đáp lời Đào Bích Hồng với giọng điệu chống chế, không phải tôi không tin cô ta, nhưng chuyện của tôi với Bùi Thiên Vũ thì đó là chuyện riêng của chúng tôi, tôi vẫn chưa muốn nháo nhào ra ngoài cho cả thế giới bàn tán.
Anh là bá chủ một phương hiển hách thanh danh, tôi là một người phụ nữ vừa ly hôn, thị phi đầy mình, còn đồn ra gì nữa thì mất mặt lắm, tôi phải nhục nhã đến mức nào nữa.
Lại nói, Bùi Thiên Vũ bây giờ vừa tiếp nhận Bác Duệ Thiên Vũ, còn chưa ổn định được đại cuộc, tôi không thể làm loạn thêm cho anh ấy nữa.
Đào Bích Hồng cười hề hề: "Thế cô chuẩn bị làm gì tiếp? Có nhận hay không?"
"Nhận chứ! Anh ta cố ý bày vẽ cho tôi mà, không những tôi dám tiếp mà còn phải tiếp cho đàng hoàng!" Mắt tôi ánh nét hung tợn, trong lòng thầm nghĩ, nếu đã không còn đường lui thì tôi cũng không thể lãng phí cơ hội tốt này.
Đào Bích Hồng giơ ngón cái lên với tôi: "Có cá tính! Nhưng cô phải đề phòng Tân Hạo Đình một chút, thằng khốn đó không gì không dám làm! Nếu sau này Hằng Viễn với Bác Duệ Thiên Vũ đổi từ chiến ngầm thành tranh giành rõ ràng thì cũng đừng làm tổn thương đến cô!"
"Cô nghĩ gì? Nếu tôi không nhận thì không ảnh hưởng đến tôi sao? Bọn họ còn nghĩ đến cả tôi rồi thì sao tôi tránh được đây?" Tôi nói một cách rõ ràng.
"Cô nói cũng đúng! Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết!" Đào Bích Hồng thở dài một hơi: "Đây là lí do tại sao tôi khăng khăng không muốn làm thực thể! Tôi cô đơn một mình, không con không cái, một người ăn no cả nhà không đói, liều mạng thế được gì?"
Tôi nhìn Đào Bích Hồng đang nói những lời này, trong lòng bỗng thấy chua xót.
Khoảng thời gian này tiếp xúc nhiều với cô ta, hiểu cô ta hơn, cô ta không còn bố mẹ, tự thân phiêu bạt ở Giang Thành, quả thật không dễ dàng gì.
"Cô thế cũng tốt rồi, phải biết đủ, tôi rất bội phục cô, sống một cách nhẹ nhàng, đặc sắc." Tôi muốn an ủi cô ta.
Nào ngờ tôi vừa nói xong, Đào Bích Hồng còn đang vui vẻ bỗng lệ tuôn như mưa..
Danh Sách Chương: