Mục lục
Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Y Mộc khó hiểu nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, vẻ mặt hơi căng thẳng: "Tại sao? Có người cưỡng ép cậu à?"
“Không, không phải.” Tôi vội vàng lắc đầu giải thích: “Tớ cũng không biết tại sao nữa.

Y Mộc à, tớ như bị một sức mạnh khó có thể diễn tả, hoặc có một bàn tay đang thúc đẩy, khiến tớ không thể dừng lại được, mà chỉ muốn yêu Bùi Thiên Vũ."
Y Mộc nhìn tôi, vẫn không thể hiểu hết lời tôi nói.
"Thật ra tớ đã muốn bỏ trốn rất nhiều lần.

Tớ biết rõ điều kiện thực tế của mình không xứng với Bùi Thiên Vũ, bất kỳ ai cũng cảm thấy tớ mơ mộng hão huyền, nhưng..."
"Sâu trong thâm tâm, tớ luôn cảm thấy có một thứ gì đó vô hình đang dẫn dắt tớ, như thể bọn tớ sớm đã có sợi dây liên kết, thậm chí tớ còn nghi ngờ, trước đây bọn tớ đã từng quen biết.

Hơn nữa cảm giác này ngày càng mãnh liệt."

Tôi rất trịnh trọng nói với Y Mộc rằng: "Tớ luôn ở trong trạng thái này, nhưng lúc nào cũng tự phủ định.

Mỗi khi gặp phải chuyện liên quan đến Bùi Thiên Vũ, tớ đều bị sức mạnh vô hình đó thôi thúc, dẫn dắt."
Y Mộc bỗng cười hỏi: "Có phải cậu đã lún sâu quá rồi không?"
Tôi nhìn Y Mộc, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có phải cậu cảm thấy tớ đang tìm lý do để được ở bên cạnh anh ấy đúng không?"
Y Mộc ngơ ngác nhìn tôi, một lúc lâu sau mới gật đầu đáp: "Cũng có một chút!"
"Không phải.

Thậm chí tớ còn cảm thấy, anh ấy đã từng xuất hiện trong cuộc sống của tớ." Vừa dứt lời, ngay cả bản thân tôi cũng giật mình, nhưng tôi thật sự có cảm giác này: "Nhưng tớ không thể tìm ra manh mối để chứng minh điều này."
"À, đúng rồi.

Cậu cũng biết mà, tớ rất giống Mạc Tiểu Kiều đúng không? Nhưng vẫn còn một người, càng giống Mạc Tiểu Kiều hơn tớ." Tôi kể cho Y Mộc nghe về chuyện của Lâm Doãn Nhi.
Cô ấy trợn mắt há mồm nhìn tôi, không dám tin hỏi: "Cậu đã tìm thấy bức ảnh của Lâm Doãn Nhi chưa?"
"Rồi, cô ấy càng giống Mạc Tiểu Kiều hơn tớ, không chỉ ngoại hình, mà thần thái cũng giống y hệt.

Còn nữa, Y Mộc, trước đây tớ chưa từng nói cho cậu biết, tớ từng bị mất một đoạn ký ức." Tôi nói ra hết những nghi vấn trong lòng mình cho Y Mộc nghe.
“Ký ức ư?” Y Mộc ngạc nhiên nhìn tôi: “Chẳng lẽ những gì cậu từng lẩm bẩm lúc trước đều là sự thật?”
"Lúc trước tớ đã nói với cậu rồi, vậy mà cậu lại không tin, nhưng lần này, tớ phát hiện trên người tớ có vết thương cũ, nhưng tớ lại chẳng hề hay biết.

Cậu nói xem nên giải thích thế nào? Tớ đã hỏi mẹ tớ, nhưng câu trả lời của mẹ luôn mập mờ, khiến tớ không hài lòng."

Y Mộc nghe xong thì im lặng một hồi lâu: "Tớ thật sự không dám tưởng tượng, lại có chuyện như vậy xảy ra."
“Do đó, tớ luôn cảm thấy, sâu trong thâm tâm, dường như tớ đã từng quen biết Bùi Thiên Vũ.” Tôi nhìn Y Mộc nói chắc nịch.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới giơ tay lên vỗ về tôi: "Vậy thì cậu hãy cố gắng lên.

Chỉ cần đến cuối cùng mình không hối hận là được.

À, đúng rồi, bên Tân Hạo Đình có động tĩnh gì không?"
Tôi lắc đầu đáp: "Không có, có lẽ sắp đầy tháng rồi."
“Chỉ mong anh ta có con trai rồi sẽ không quấy rầy cậu nữa.” Y Mộc ngả người ra sau, như đang phát tiết: “Tớ ước gì mình có cơ hội để xé xác tên tiểu nhân này.”
Điềm Điềm bỗng ngừng hành động trong tay, chớp đôi mắt to nhìn chúng tôi, nói bằng giọng sữa: "Cháu cũng không cần người bố xấu xa đó.

Cả bố và cô đều là người xấu, cháu chẳng thèm chơi với bọn họ, đợi cháu lớn lên rồi, cháu sẽ bảo vệ mẹ, thay mẹ đánh người cô xấu xa đó."
Tôi và Y Mộc liếc nhìn nhau, không ngờ con bé cho dù đang chơi, nhưng vẫn lắng tai nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Y Mộc vội vàng đứng dậy chạy đến ngồi xuống bên cạnh con bé: "Cục cưng của dì nói rất đúng, bọn họ đều là người xấu, còn chúng ta là người có chí khí, nên chẳng cần chơi với bọn họ."
Tôi cũng đi tới bên cạnh bọn họ, ngồi xuống chơi game với hai người, Điềm Điềm cười đến mức nghiêng ngả, còn xinh hơn cả hoa.
Con bé chơi đến rất khuya, mí mắt đã đánh nhau, bây giờ tôi mới miễn cưỡng dỗ con bé về nhà.
Nửa đường, mặc kệ tôi nói chuyện, chọc ghẹo con bé thế nào, cuối cùng con bé vẫn ngủ gục trên vai tôi.
Quả thật con gái tôi đã bất giác lớn lên rất nhiều, nên tôi bế rất vất vả.
Tôi chợt nhớ lại, từng có mấy lần, Bùi Thiên Vũ sẽ đón lấy con bé, ôm vào lòng để giải thoát cho tôi.
Nhưng bây giờ, anh đang ở đâu? Anh vẫn ổn chứ?
Tôi không thể hiểu, tại sao anh lại bặt vô âm tính sau vụ tai nạn xe đấy, thậm chí tôi đã cử Vệ Triết ra ngoài, sắp lật tung cả bệnh viện lên, cũng không tìm thấy một chút manh mối.
Nhưng ngày đó, ngoài cửa phòng cấp cứu, rõ ràng tôi đã đứng song song với Bùi Du Thanh, nên bên trong không thể không có Bùi Thiên Vũ.
Tôi to gan đưa ra giả thuyết, nếu không phải là Bùi Thiên Vũ, vậy thì là ai?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK