Quý Thanh Viễn nghe xong lời tôi nói thì khẽ cười: “Trừ khi Bùi Du Thanh muốn đập nồi dìm thuyền!"
Không biết vì sao, những lời này của Quý Thanh Viễn, lại khiến trái tim tôi đập điên cuồng, đúng vậy, Bùi Du Thanh nếu muốn đập nồi dìm thuyền, tổn thất kia không chỉ là Bác Duệ Thiên Vũ rồi.
Chẳng lẽ Quý Thanh Viễn đang ám chỉ cho tôi điều gì đó? Nhưng dù sao chuyện có liên quan đến Điền Ni, tôi không có cách nào khác hỏi công khai được.
Nói thật, tôi và Quý Thanh Viễn cho tới bây giờ vẫn luôn cố gắng tránh né nhắc tới Điền Ni.
Tôi hơi ngẩn ra, đột nhiên nghe được Quý Thanh Viễn nói: “Cô có ý đi con đường cao cấp là do Bích Hoa Viên?"
Tôi vội lấy lại tinh thần, không hề che dấu nói: “Đúng vậy!"
Dù sao người giúp tôi quen biết với Bồ Tăng Vinh cũng là Quý Thanh Viễn.
"Nhắc nhở cô một câu, bước đừng quá nhanh, Bích Hoa Viên có một đội ngũ cực kỳ xuất sắc, có thể nói là tinh anh toàn cầu, cho nên, trước mắt cô vẫn chưa thể làm theo! Hãy thận trọng!"
Tôi khẽ cười: “Anh đang đả kích tôi sao?"
"Không tính là đả kích! Tôi đang nhắc nhở cô! Có một số việc, thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được!"
"Ừm! Cám ơn! Tôi sẽ thận trọng!" Tôi gật đầu, càng thêm cảm kích Quý Thanh Viễn hơn, dù sao những lúc thế này có thể chỉ ra trọng tâm cho mình mới là người thật lòng.
Lần này chúng tôi hàn huyên rất lâu, tròn một buổi sáng, lúc tôi xin phép ra về, Quý Thanh Viễn đột nhiên đứng sau lưng tôi nói một câu: “Thật ra người phái vệ sĩ bảo vệ cô nhiều hơn là Bùi Thiên Vũ!"
Tôi dừng chân, nhưng không quay đầu, sau đó nâng tay trái vẫy một cái mới bước ra ngoài.
Thật ra Quý Thanh Viễn không nói tôi cũng biết, trong đám vệ sĩ ngày đó có người của Bùi Thiên Vũ.
Hơn nữa ngày ấy ở trong bệnh viện tôi cũng đã chứng thực rồi, tôi nói với Bùi Thiên Vũ mọi chuyện bình thường, anh lại không phản bác, tôi liền biết, hành động của anh không chỉ là xuất tư liệu.
Quý Thanh Viễn cũng rất thú vị, bất kể tôi có thăm dò thế nào, anh ta đều làm tuần tự từng bước, tôi không biết là anh ta khinh thường Điền Ni, hay là khinh thường Bùi Du Thanh, hoặc nói giữa anh ta với Bùi Thiên Vũ có bí mật không thể cho ai biết.
Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy, quan hệ giữa hai người kia không đơn giản như vậy.
Tôi không rời khỏi Tề Công Quán, trực tiếp lên tầng 4, dù sao Tề Mị đã có lời mời, tôi không thể lỡ hẹn.
Không nghĩ tới, thái độ của cô ấy lại giống như chúng tôi quen biết đã lâu, chuẩn bị cơm trưa cho tôi, hơn nữa còn tự mình nấu, ngay trong lúc tôi và Quý Thanh Viễn nói chuyện phiếm.
Điều này khiến tôi càng lúc càng có ấn tượng tốt về người phụ nữ này.
Có lẽ là do tin đồn về cô ấy quá thần bí, thế nên tôi cảm thấy sự tồn tại của cô ấy có chút khó lường, mà dưới tình huống như vậy cô ấy lại nấu cơm trưa mời tôi, có thể nói là tràn ngập hảo cảm.
Món súp cô ấy nấu rất ngon, hơn nữa đồ dùng đều rất lịch sự tao nhã, khiến tôi không tự chủ được thấy hổ thẹn, cho tới giờ tôi còn chưa dùng đồ tinh xảo như vậy, xem ra cuộc sống trước kia của tôi thật sự thô bỉ.
Mặc dù trong vài năm đó tôi cũng toàn tâm toàn ý làm một bà chủ gia đình nhưng cũng không có lòng được bằng cô ấy.
Cô ấy phá vỡ nhận thức của tôi về cuộc sống sinh hoạt.
Không thể không nói, Tề Mị mới đúng là chuẩn mực cho sự tao nhã, tinh xảo.
Trong lúc dùng cơm trưa, chúng tôi nói chuyện như bạn lâu năm, nếu không phải bị một cuộc gọi cắt ngang, có khả năng chúng tôi vẫn còn tiếp tục.
Điện thoại là Hồ Nguyệt gọi tới, nói là đã hoàn thành bản mẫu cho Bác Duệ Thiên Vũ, cần làm đoạn phim tuyên truyền, nhưng Mạc Tiểu Kiều lại không hài lòng với trang trí nội thất, yêu cầu bố trí lại một lần nữa.
Tôi chau mày: “Bố trí lại một lần nữa?"
"Vâng, chỉ đích danh muốn chị đến xử lý!" Giọng điệu Hồ Nguyệt tương đối bất mãn: “Rõ ràng trước đó hai nhà đã bàn bạc xong đâu đấy rồi!"
"Tôi sẽ quay lại ngay bây giờ!" Tôi cúp điện thoại, đành phải nói một câu xin lỗi Tề Mị rồi ra về.
Về tới công ty, Hồ Nguyệt cho tôi xem hình ảnh tư liệu về bản mẫu, tôi cười khẩy, đây vốn không phải chuyện mà một người đại ngôn đưa ra yêu cầu, lại nói, lúc Đỉnh Hâm và Bác Duệ Thiên Vũ ký hợp đồng không hề có chuyện như quay phim tuyên truyền gì đó.
Hồ Nguyệt thấy tôi nghiêm mặt là biết tôi cũng không vui, cô ấy tiếp tục nói: “Cô ta yêu cầu lúc quay chúng ta phải thay đổi mấy vật trang trí, thế này không phải là đang cố ý giày vò người ta sao?"
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, tôi lại có cuộc gọi tới.
Tôi trực tiếp nói với Hồ Nguyệt: “Nói cho bọn họ biết, chúng ta lập tức tới!"
Tôi bảo Hồ Nguyệt liên lạc với nhà thiết kế cùng tôi đến Bác Duệ Thiên Vũ, có điều sau khi lên xe, tôi lập tức thu lại bất mãn cùng tức giận, nếu là Mạc Tiểu Kiều yêu cầu, vậy thì thỏa mãn cô ta là được, mượn nhân khí của cô ta tuyên truyền bản thiết kế cho chúng tôi cũng không phải chuyện xấu.
Chờ tôi đến chỗ Bác Duệ Thiên Vũ, trong phòng hội nghị không chỉ có người phụ trách của hạng mục Bác Duệ Thiên Vũ mà còn có đại diện của Điện ảnh Truyền thông Bác Ngạn, Y Mộc, người đại diện cùng trợ lý của Mạc Tiểu Kiều.
Tôi coi như đã nhìn ra, thật đúng là một người đắc đạo, gà chó lên trời, chưa biết tương lai thế nào nhưng đã ý sủng mà kiêu rồi.
Tôi nhìn thấy trận thế này, cười khẩy một tiếng, nói với người phụ trách hạng mục Bác Duệ Thiên Vũ: “Nếu bất mãn với bản mẫu, ở trong phòng hội nghị thì có thể thảo luận được kết quả gì? Còn không bằng mọi người dời bước đến gian hàng mẫu đi!"
Danh Sách Chương: