Mục lục
Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhưng còn chưa đi tới trước mặt Quý Thanh Viễn, tôi đã thấy nhân vật thần bí họ Trần đêm đó trong đám người, Trần Nguyên Hoa đang nói chuyện với một ông già.
Đầu của tôi phản ứng nhanh, bàn tay kéo cánh tay Trương Kính Tùng một cái, nói với Trương Kính Tùng: “Người đang nói chuyện với người đàn ông trung niên bên kia là Trần Nguyên Hoa, tôi qua đó chào hỏi ông ta trước.”
Tôi mỉm cười bước tới chỗ Trần Nguyên Hoa, ông ta thực sự rất tinh tường, vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra tôi: "Là Lăng Hoa Dao!"
“Tiên sinh, ông cũng tới sao!” Tôi cố tình gọi “Tiên sinh” mà không phải là ông Trần.
Tôi không đưa tay ra bắt tay như những người khác mà rất tự nhiên đứng bên cạnh ông ta, hơi cúi đầu cười nhẹ: "Không ngờ ông cũng sẽ đến.

Chuyện ngày đó tôi còn chưa kịp cảm ơn ông nữa!"
“Cảm ơn vì cái gì?” Ông ta thản nhiên nói, sau đó nói với tôi: “Tôi chỉ tới gặp mặt ông Quý Thủ Hằng mà thôi!”
Nhờ thế nên tôi mới biết người đang nói chuyện với ông ta là ông chủ lớn của Hằng Viễn, Quý Thủ Hằng.
"Ông Quý, xin chào! Tôi là Lăng Hoa Dao, đến từ Công ty Vật liệu Xây dựng Đỉnh Hâm!" Tôi nói với Quý Thủ Hằng một cách kính trọng.
Quý Thủ Hằng nhìn sang ông Trần, trong mắt có chút kinh ngạc.


Nhưng ông ta là người tinh ranh và xảo quyệt, dù sao đây cũng là người do ông Trần giới thiệu nên ông ta lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Ồ? Là vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm sao? Cô là cô gái nhỏ đã tạo ra Vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm kia sao?"
Tôi mỉm cười đáp: "Ngay cả chuyện này mà ông Quý cũng biết khiến tôi cảm thấy hổ thẹn, Đỉnh Hâm chẳng qua chỉ là một công ty nhỏ!"
Thoạt nhìn Quý Thủ Hằng đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng thân thể lại rất tốt, mặt mày hồng hào có sức sống.
Tiếng cười của Quý Thủ Hằng sang sảng, thu hút không ít ánh mắt nhìn về phía này.

Đặc biệt còn có ông Trần đứng bên cạnh, vậy nên ánh mắt mọi người càng chăm chú hơn.
Động tĩnh bên này khiến Quý Thanh Viễn kinh ngạc, anh ta lập tức quay người đi về phía chúng tôi.
"Có tập đoàn hay công ty nào mà không từ công ty nhỏ đi lên chứ, cô gái nhỏ không đơn giản đâu! Ở tuổi này mà có thể chinh chiến trong vòng tròn phần lớn là đàn ông này cũng là một điều đáng kính trọng." Sau đó không biết ông ta cố ý nịnh nọt hay là chân thành nói với ông Trần: "Không đơn giản! Trong nghề này, nữ doanh nhân chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!"
"Vâng! Rất không tồi.

Giữ mình trong sạch, khiêm tốn nhưng biết đúng mực kinh doanh, rất khiến người khác lau mắt mà nhìn!" Ông Trần cũng nói.
“Mọi người quá khen rồi!” Tôi luôn đáp lại một cách lịch sự, cũng giới thiệu Trương Kính Tùng với bọn họ.
“Chủ tịch Lăng, rất hoan nghênh cô có thể đến!” Quý Thanh Viễn đúng lúc đi tới trước mặt chúng tôi, đúng bên cạnh tôi nói: “Bố, căn hộ song lập của Vườn Hoàng gia Ngân Thái hiện nay đang được giao cho bên chủ tịch Lăng làm đó!”
"Ồ, vậy à? Sau này các con nên hợp tác nhiều hơn! Những người đáng tin cậy nên giao dịch nhiều hơn, đỡ lo lắng cũng ít rắc rối!" Quý Thủ Hằng nhìn tôi và nói: "Tuy nhiên, chất lượng và số lượng của dự án phải được đảm bảo, để chủ sở hữu có thể yên tâm và hài lòng mới là mục tiêu mà Hằng Viễn không ngừng theo đuổi!"
“Xin ông Quý yên tâm, đây cũng là mục tiêu theo đuổi của Đỉnh Hâm!” Tôi cười nói.
Quý Thủ Hằng chỉ vào tôi cười ha hả, nói với ôngTrần: "Nhân tài mới xuất hiện, đường tương lai vô cùng tươi sáng!”
Quý Thanh Viễn nhìn tôi bằng đôi mắt đầy thâm thúy, cười vô cùng nam tính: "Chủ tịch Lăng, cô nghe thấy không! Họ đều khen ngợi cô, xem ra Chủ tịch Lăng nhất định sẽ tiến xa thêm một bước nữa!"
"Đó còn không phải là trông cậy vào sự chăm sóc của anh Quý sao!"
Câu này của tôi khiến mấy người phải bật cười tán thưởng, điều này cũng khiến những người xung quanh cũng xuýt xoa.


Trong những người tới đây hôm nay, có ai mà không muốn nịnh bợ nhà nhà Quý, nếu có thì chắc chắn là nói dối.
Đúng lúc này, ngoài cửa náo động một hồi.

Mọi người đồng thời nhìn về phía cửa, Quý Thanh Viễn đã bước nhanh ra cửa chào đón.
Người mới tới là Bùi Thiên Vũ uy nghiêm cao quý, ngọc thụ lâm phong.

Đứng bên cạnh còn có Lý Tân Nhị xinh đẹp tinh xảo đang khoác tay anh.
Hai người sóng vai đi vào, giống như hai viên ngọc trai xinh đẹp, thực sự rất bắt mắt.
Tôi không kiềm được âm thầm thở dài trong lòng, quả thật là một cặp xứng đôi vừa lứa.
Có người bên cạnh kêu lên: "Ồ, không ngờ cậu chủ của tập đoàn Bác Duệ Thiên Vũ cũng tới!"
"Không phải nói bọn họ là đối thủ cạnh tranh sao?"
"Vậy mới nói, lúc này tới chắc chắn có lòng riêng! Nghe nói, cậu chủ nhà họ Bùi này không phải đối thủ tầm thường đâu!"
Tôi gật đầu với ông Trần và Quý Thủ Hằng, sau đó lùi về sau một bước với Trương Kính Tùng, tôi không muốn lọt vào mắt của mọi người vào lúc thế này!
Tình cờ là Trương Kính Tùng gặp được tổng giám đốc của Gia Thành Hằng Nghiệp nên đi qua chào hỏi.
Tôi không biết từ khi nào, Tân Hạo Đình đã đi tới cạnh tôi giống như âm hồn bất tán.


Thấy Quý Thanh Viễn chào hỏi Bùi Thiên Vũ, anh ta nói với giọng điệu chua chát: "Thật không ngờ các người có thể giả vờ đến mức này! Nhìn thấy chưa! Bên cạnh người ta có cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đừng không biết điều!"
Tôi liếc anh ta một cái, cười nhạt rồi xoay người đi về phía Trương Kính Tùng.
Đi được nửa đường thì bị vài người phụ nữ ngăn lại: "Cô Lăng Hoa Dao đúng không?"
Tôi thu tầm mắt nhìn lại thì thấy người phụ nữ này tuy ăn mặc lộng lẫy và xinh đẹp nhưng vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt sắc lạnh, nhìn tôi từ trên xuống dưới ra vẻ đánh giá.
"Xin chào! Tôi là Lăng Hoa Dao! Xin hỏi..."
“Điền Ny!” Giọng của cô ta rất rõ ràng, lộ ra một loại kiêu ngạo và khinh thường.
Điền Ny!
Tôi cẩn thận tìm kiếm trong đầu, đột nhiên linh quang vừa hiện.

Họ Điền, chẳng lẽ là...?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK